Phàm cốt

Chương 1. Đêm phong tuyết, tiểu Thái Bình gõ cửa cầu than

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Cốc, cốc cốc...”

Trong cơn gió lạnh rít gào, một tiểu đồng vận bộ y bào mỏng manh run rẩy gõ cửa sân của một gia đình.

Lúc này đang là giao thừa, trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói rôm rả.

“Cốc, cốc cốc...”

Chờ đợi thật lâu vẫn không thấy có ai ứng tiếng, tiểu đồng đưa tay nắm lấy vòng cửa, lại khẽ gõ thêm mấy cái.

“Phù...”

Gió rét cắt da, hắn chụm đôi tay nhỏ bé trước miệng, thở ra hơi ấm để xua đi giá lạnh. Bàn tay tái nhợt, đôi chân mang đôi giày rơm cũ nát gần như đã mất cảm giác vì đông cứng.

“Ai đó?”

Đúng lúc ấy, một thanh âm vang lên từ sau cánh cửa gỗ, khiến hắn khẽ giật mình. Sau cùng, người trong viện cũng đã lên tiếng.

Tiểu đồng ánh mắt sáng lên, mừng rỡ

“Nhị thúc, là ta!”

Hắn nhanh chóng đáp.

“Kẽo kẹt...”

Không lâu sau, cửa sân được mở ra, một người trung niên có tướng mạo hồn hậu thò đầu ra khỏi khe cửa.

“Ồ, là Thái Bình à, muộn thế này rồi có chuyện gì không?"

Người trung niên hỏi tiểu hài.

"Nhị... Nhị thúc... than củi nhà ta hết rồi, ta muốn mượn thúc vài cân, đầu mùa xuân năm sau có thể lên núi đốn củi, nhất định sẽ trả lại cho thúc”.

Tiểu hài ngượng ngùng né tránh ánh mắt trả lời.

"Mấy cân than củi có đáng bao nhiêu đâu? Đợi ở đây nhé, ta đi lấy cho ngươi!"

Nam nhân xua tay, lập tức đồng ý

"Thái Bình, ngươi ăn cơm chưa?"

Chưa đi được vài bước, nam nhân kia chợt dừng lại, quay đầu lại hỏi cậu bé.

“Ta, ta... ta ăn rồi ạ... Còn gia gia... gia gia vẫn chưa ăn...”

Cậu bé nắm chặt vạt áo, khi nói đến cuối câu, giọng đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy

Nghe vậy, nam nhân trung khẽ thở dài, sau đó toét miệng cười bảo.

Nghe vậy, ông ấy khẽ thở dài, sau đó toét miệng cười bảo.

"Thái Bình, ngươi chờ một lát, nhị thúc đi rồi quay lại ngay”.

"Vâng ạ".

Tiểu nam  khẽ gật đầu.

Lúc này lại một trận gió lạnh thổi qua, tiểu nam  lạnh run, nhưng trong lòng không còn lạnh như vậy nữa.

"Thái Bình!"

Một lát sau, nam nhân trung niên bưng một cái giỏ mây đi ra.

"Thái Bình, cầm đi".

Nhị thúc thở ra khói trắng bước nhanh đến cổng sân, nhét giỏ mây vào trong lòng cậu bé

Tiểu hài cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong giỏ đựng ngoài trừ vài cân than củi, còn có bốn cái bánh bao không nhân bốc hơi nóng

"Nhị thúc, ..."

Nhìn những cái bánh bao trắng ngần kia, hắn hơi bối rối, nhưng hắn đã nhịn đói cả ngày, sau khi nhìn thấy những chiếc bánh bao đó vẫn không kìm được nuốt nước miếng.

"Cầm đi!"

Nam tử trung niên cười phúc hậu.

“Nhị Ngưu, sao ông còn lề mề ngoài sân thế hả?”

Lúc này, một người phụ nữ có vóc dáng khá to con bước nhanh ra cổng sân.

Nhìn thấy phụ nhân, cả tiểu hài và nam tử trung niên đều thay đổi sắc mặt.

"Thái Bình... tới mượn một ít than củi".

Nam tử trung niên ngượng ngập cười với phụ nhân, ánh mắt lảng tránh, tràn đầy sợ hãi.

"Nhị... Nhị thẩm".

Tiểu hài gọi phụ nhân một tiếng.

Phụ nhân trợn mắt nhìn nam tử trung niên, sau đó quay sang Thái Bình, cuối cùng dời mắt về phía chiếc giỏ mây trên tay hắn.

Khi nhìn thấy mấy cái bánh bao trên đống than củi, mặt bà ta lập tức sa sầm.

"Bánh bao này là ta để cho Tiểu Hổ, ta còn không nỡ ăn mà ông lại phung phí thế đấy!

Phụ  trừng mắt nhìn nam tử trung niên, sau đó tức giận cầm lấy hai cái bánh bao.

"Nương, ngỗng quay đã chín chưa ạ? Ta muốn ăn ngỗng quay, không muốn ăn bánh bao đâu!"

Lúc này, một hài  mũm mĩm mặc áo bông mới từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy bánh bao trong tay người phụ nữ, lập tức tỏ vẻ không vui

"Nương, con không muốn ăn bánh bao, con muốn ăn ngỗng quay cơ!"
Mập mạp nam hài hờn dỗi giậm chân như thể sắp khóc.
"Được, được, được, ngỗng quay sắp chín rồi, bánh bao này cho A Hoàng ăn".
Người phụ nhân vừa cưng chiều dỗ cậu bé béo, vừa ném hai cái bánh bao vào chuồng chó dưới mái hiên.

"Haiz..."
Nhìn thấy cảnh này,  trung niên nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu nam hài nhìn mấy cái bánh bao bị chó gặm mà cắn môi, ôm chặt giỏ mây đựng đầy than củi vào lòng, ngước nhìn trung niên nam tử  cười nói.

"Nhị thúc, cám ơn thúc, ta đi đây".

"Đi đường cẩn thận, ban đêm nhớ đốt than, chừa khe hở trên cửa sổ, nhớ giúp gia gia ngươi đắp kín mền nhé".

Nam tử trung niên khoát tay 

"Hứa Nhị Ngưu! Ông mà không vào nhà thì đêm nay đừng hòng lên giường lão nương!"

Tiếng chửi rủa của phụ  vọng ra từ trong nhà.

"Vào liền, vào liền!"

Nhị thúc nhanh chóng đáp lại, nở một nụ cười bẽn lẽn với Thái Bình rồi đóng cửa sân.

Cửa sân đóng lại, tia sáng cuối cùng trong màn tuyết cũng biến mất, cả thế giới lại chìm vào bóng đêm, chỉ có ngọn đèn leo lắt trong mấy ngôi nhà tranh cách đó không xa .

"Có đống than củi và hai cái bánh bao này, gia gia nhất định sẽ khoẻ lên thôi".

 Trong bóng đêm, tiểu nam  cũng không  sợ hãi. Hắn rục cổ, mỉm cười lẩm bẩm một câu, sau đó ôm chặt giỏ đựng than và hai cái bánh bao, tung tăng đi nhanh về phía một ngôi nhà đất nhỏ còn sáng đèn trong màn đêm."

Chương sau