Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiếp xuống, cho dù Diệp Huyền thật sự đem hắn giết chết ngay trên lôi đài, cũng sẽ không có bất kỳ ai ra tay ngăn cản.
Cùng lắm thì, chờ sau đó sẽ ban cho một chút tượng trưng trừng phạt mà thôi.
“Cái này… cái này không công bằng! Cái này tuyệt đối không công bằng!”
Triệu Linh Lung siết chặt lan can đến mức ngón tay trắng bệch, gương mặt tức giận đến đỏ bừng.
Thanh Tiêu chỉ âm thầm thở dài.
Thế đạo này, từ trước đến nay vốn không hề tồn tại hai chữ công bằng. Nếu ngươi sinh ra mang Thiên Linh cốt, từ giây phút đặt chân vào thế giới này, ngươi đã định sẵn hơn người về trí tuệ cùng thiên tư. Còn nếu chỉ là một Phàm Cốt … vậy thì sớm muộn cũng sẽ trở thành cát bụi trần thế
"Sư muội, ta đi trước."
Trầm mặc mấy hơi, Thanh Tiêu rốt cuộc vỗ nhẹ bả vai Triệu Linh Lung.
"Nhị sư huynh?"
"Thanh Tiêu sư huynh!"
Triệu Linh Lung cùng Tử Yên đồng loạt bật dậy.
Hai người đều đoán được Độc Cô Thanh Tiêu muốn làm gì.
"Không làm như vậy, ta cũng… đạo tâm khó bình."
Thanh Tiêu thản nhiên đáp, trong mắt lóe lên một tia quyết liệt, nhìn hai người một thoáng rồi liền dứt khoát xoay người, từng bước đi thẳng xuống đài.
Hiển nhiên, hắn Là chuẩn bị muốn ngăn cản trận vấn kiếm này!
Mà nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Kim Hà Tri khẽ giương, nở nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như tất cả hết thảy… vốn đều sớm nằm trong lòng bàn tay hắn.
. . .
Trên lôi đài.
"Hứa Thái Bình, ngươi có muốn hay không nhận thua?"
Tịa một mảnh trầm mặc tĩnh mịch, vị trưởng lão áo xám đứng bên sân bỗng nhíu mày, mở miệng nhắc nhở Hứa Thái Bình một câu.
Hắn tự nhiên cũng rõ ràng, Hứa Thái Bình giờ phút này đã trở thành đá mài đao cho Diệp Huyền, nhưng từ đầu đến cuối tận mắt nhìn trọn vẹn cả tràng tỉ thí, trong lòng vị trưởng lão này lại không đành lòng.
Một thiếu niên có nghị lực như thế, nếu cứ vậy mai táng tại Trấn Kiếm đài, chẳng phải quá đáng tiếc ư?
Mà Hứa Thái Bình, đang kéo xuống quần áo đã bị liệt hỏa thiêu cháy từng mảnh, mùi khét lẹt còn vương trên than, nghe đến đay, trong lòng không khỏi ấm áp.
Tâm tư vốn mẫn cảm, hắn tự nhiên cũng sớm nhìn ra, trong mắt Thanh Huyền Tông, hắn thật sự đã bị xem như con rơi.
Cho nên trưởng lão này còn có thể cân nhắc cho mình, thực sự khó có được.
"Trưởng lão ngươi . . ."
"Lão gia hỏa!"
Hứa Thái Bình vừa định mở miệng đáp lời, lại bị cắt ngang ngay lập tức Diệp Huyền
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Ánh mắt Diệp Huyền hung hăng trừng thẳng về phía vị trưởng lão áo xám.
"Lão phu chính là thanh tra, đây là chức trách!"
Vị trưởng lão ngữ khí lạnh lùng, hai mắt cũng trực tiếp giao nhau cùng ánh nhìn của Diệp Huyền.
Ngay lúc này, từ trên Vân Lâu bỗng vang vọng xuống một tiếng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm:
"Tề trưởng lão, vấn kiếm chưa kết thúc, ngươi lui ra sau."
Theo giọng nói này tràn xuống, một cỗ uy áp nặng nề như Sơn Nhạc liền ập xuống, bao trùm toàn bộ Trấn Kiếm đài.
"Ách . . ."
Trưởng lão áo xám kia sắc mặt lập tức trắng bệch, hiển nhiên uy áp chính là chỉ thẳng về phía hắn.
“Là… chưởng môn!”
Trong giọng nói lão mang theo chút khàn khàn, hướng về Vân Lâu cao nhất chắp tay, sau đó quay người lui khỏi lôi đài.
“Lại là chưởng môn tự mình hạ uy áp…”
Hứa Thái Bình trong lòng âm thầm thở dài, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ. Một cỗ hàn ý lạnh lẽo chẳng hiểu sao lại dâng lên, khiến trái tim hắn thoáng chốc như bị phủ thêm một tầng băng sương.
Nhưng mà… cũng chỉ như thế thôi.
Từ nhỏ đến lớn, hai chữ công bằng đối với hắn mà nói, vốn chỉ là một giấc mộng xa vời.
Cái gì gọi là thiên công vô tư? Trên thế gian này, chẳng qua chỉ là lời nói gió bay.
Cho nên, hắn đã sớm thành thói quen.
"Tề trưởng lão."
Ngay lúc vị trưởng lão sắp bước xuống lôi đài, Hứa Thái Bình bỗng gọi hắn.
"Chuyện gì?"
Trưởng lão áo xám dừng bước, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hứa Thái Bình.
"Trưởng lão, ngài xưng hô thế nào?"
Hứa Thái Bình mỉm cười hỏi.
"Lão hủ họ Tề, tên Hạo Nhiên."
Tề trưởng lão nhìn Hứa Thái Bình thật sâu, sau đó hồi đáp.
"Đa tạ Tề tiên sinh hôm nay."
Hứa Thái Bình nghiêm túc nói lời cảm tạ.
"Hổ thẹn."
Tề Hạo Nhiên cười khổ, rồi chắp tay đáp:
"Bảo trọng."
Hứa Thái Bình gật đầu cười.
“Chuẩn bị xong xuôi để chịu chết sao?”
Lúc này, Diệp Huyền đứng đối diện trên lôi đài, giọng điệu không kiên nhẫn, lạnh lẽo hỏi thẳng Hứa Thái Bình.
Tiếp xuống tỉ thí, hắn căn bản đã chẳng còn để tâm đến vấn kiếm nữa. Thứ hắn muốn, chỉ là triệt để đánh bại Hứa Thái Bình, dùng chiến thắng tuyệt đối này để bình ổn cái đạo tâm đang gào thét, giận dữ của hắn.
“Chờ một lát, lập tức sẽ xong.”
Hứa Thái Bình không ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm xé bỏ lớp y phục đã bị lửa cháy khét dính chặt vào da thịt.
Hắn cũng không lo lắng Diệp Huyền sẽ nhân cơ hội đánh lén mình, bởi vì loại thắng lợi này không phải cái Diệp Huyền muốn.
"Xoẹt . . ."
Sau khi gỡ sạch từng mảnh y phục cháy khét dính chặt trên da thịt, Hứa Thái Bình dứt khoát xé toạc lớp áo vải bố ngắn trên người.
Trong nháy mắt, lưng hắn hiện ra chi chít vết thương cũ mới chồng chất, máu thịt đan xen đỏ thẫm. Mà ngay tại phần eo, từng thanh kim loại đầu màu chàm lóe lên quang trạch lạnh lẽo, buộc chặt cùng một chỗ, phảng phất như chuẩn bị muốn bung tán ra bất cứ lúc nào.
“Đây… đây chẳng lẽ là… Áp Thuyền Thiết?!”
Một tiếng kinh hô bật ra, có người lập tức nhận rõ thứ kim loại đang quấn quanh bụng hắn, sắc mặt đều trở nên biến đổi.
“Áp Thuyền Thiết? Chẳng phải loại bí thiết dùng để ép khoang thuyền, phòng ngừa thuyền bị sóng biển lật tung sao?”
Triệu Linh Lung lúc này cũng nhận ra mấy thanh kim loại buộc trên người Hứa Thái Bình.
Áp Thuyền Thiết vốn là một loại bí thiết, tuy nhỏ nhưng mỗi thanh nặng cả trăm cân; do kích thước gọn, nhiều thuyền thương đều dùng để cố định khoang thuyền, chính vì vậy mới mang tên gọi này.
“Mười ba… mười bốn… chí ít 14 thanh Áp Thuyền Thiết… Đây chẳng phải tổng trọng lượng lên đến 1400 cân sao? Hứa Thái Bình vừa nãy, lại dùng 1400 cân Áp Thuyền Thiết trực tiếp đánh với Diệp Huyền?!”
Tử Yên, sau khi sơ lược đếm từng thanh Áp Thuyền Thiết buộc trên người Hứa Thái Bình, không khỏi hoảng sợ, mặt hiện vẻ kinh ngạc tột độ.
Võ tu thật sự có thể dùng Áp Thuyền Thiết để rèn luyện khí lực, nhưng giống như Hứa Thái Bình này, trực tiếp cột 14 thanh trên người, quả thực là điên cuồng bậc nhất.
Chớ nói chi đến việc, Hứa Thái Bình vừa nãy lại dùng 14 thanh Áp Thuyền Thiết này trực tiếp thi đấu với Diệp Huyền.
Triệu Linh Lung lúc này hoàn toàn không biết nên nói gì, mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ.
Nguyên bản Vân Lâu vẫn còn tĩnh mịch, giờ phút này lập tức trở nên xôn xao.
Nhưng đa số người vẫn còn hoài nghi, tự hỏi liệu Hứa Thái Bình trên người thật sự cột là Áp Thuyền Thiết hay không.
Ngay lúc những tiếng nghi vấn vang lên càng lúc càng nhiều, Hứa Thái Bình cởi từng thanh kim loại ra khỏi cơ thể, sau đó một tay ném thẳng xuống dưới lôi đài.
"Oanh! ! !"
Vật nặng rơi xuống, tiếng vang chấn động khắp lôi đài, khiến tất cả những tiếng nghi vấn lập tức biến mất.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại.
Hứa Thái Bình lại cuốn ống quần lên, rồi từ bắp chân đến mắt cá chân tháo xuống hai thanh kim loại giống xiềng xích trói chân, sau đó tiếp tục ném thẳng xuống dưới lôi đài.
“Ầm!”
Lại một tiếng đập đất nặng về vang lên. Một tiếng này như cũng đập vào tâm khảm của tất cả tu sĩ đương trường
“Chí ít có… hai nghìn cân! Hắn trên người buộc chí ít hai nghìn cân Áp Thuyền Thiết!”
Tử Yên mặt đầy ngạc nhiên, mắt tròn xoe kinh hãi.
Ngay khoảnh khắc này, tất cả đều bỗng nhận ra: trên lôi đài, không chỉ đứng đó một Diệp Huyền tu đạo thiên tài, mà còn có một tên điên võ giả.
“Ta là Phàm Cốt, tất nhiên phải nỗ lực thêm một chút.”
Đối với từng đạo ánh mắt kinh ngạc, Hứa Thái Bình mười phần bình tĩnh.
Hắn hiểu rõ, hắn không hề điên, hắn chỉ đang làm những thứ bản thân có khả năng làm mà thôi.
Vừa nghĩ hắn vừa một tay đặt lên chuôi trường đao bên hông, tay kia nắm chặt, triển khai ngay Thanh Ngưu Quyền, rồi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía khuôn mặt phức tạp của Diệp Huyền đối diện nghiêm nghị nói:
“Thanh Trúc cư, Hứa Thái Bình, hướng đệ nhất phong Diệp Huyền vấn kiếm!”