Phàm cốt

Chương 4. Ba mươi lượng, tiểu Thái Bình chặt đứt trần duyên

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Phạm phải tội gì ư?”

Nữ đệ tử váy đỏ nghe vậy thì phụt cười, phất tay áo trả lời.

“Lần này chúng ta xuống núi không phải để trừ yêu, mà là để đón thiếu niên Hứa Thái Bình này lên núi”.

“Lên núi?”

Tất cả mọi người bao gồm Hứa Nhị Ngưu vẫn còn hoang mang

“Hứa Thái Bình sinh ra linh cốt, tên nhập tiên tịch, hôm nay chúng ta đưa hắn lên núi để làm lễ gia nhập Thanh Huyền Môn”.

Thanh niên bình thản giải thích với mọi người.

“Gia nhập... Thanh Huyền Môn, thế sau này chẳng phải... chẳng phải cũng trở thành tiên nhân sao? Hứa gia... Hứa gia ta sắp có một vị tiên nhân rồi ư?”

Nghe thấy lời của thanh niên, Hứa Nhị Ngưu đứng ngây ra tại chỗ như bị sét đánh, miệng cứ liên tục lẩm bẩm.

Hai đệ tử Thanh Huyền Môn kia không để ý đến nhóm người dân nữa, cả hai đồng loạt đưa tay ra tới trước mặt Hứa Thái Bình.

“Tiểu Thái Bình, đi theo chúng ta đi, sau này ngươi sẽ là tiểu sư đệ của Đệ Thất Phong chúng ta”.

Nữ đệ tử váy đỏ cười ngọt ngào, dịu dàng nói với Hứa Thái Bình.

Nghe thấy giọng nói này, Hứa Thái Bình chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể đang gặp ảo giác lại có được người nhà.

“Đợi đã!”

Hứa Thái Bình vừa định nắm tay nữ đệ tử kia thì nhị thẩm ở phía sau túm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại.“Hai, hai vị tiên nhân, các, các người không thể cứ thế mà đưa Thái Bình nhà ta đi được. Hắn là trụ cột của Hứa gia chúng ta, sau này phải thi Trạng Nguyên, mang vinh dự về cho Hứa gia chúng ta nữa”.

Nhị thẩm béo cười tít mắt nhìn hai đệ tử Thanh Huyền Môn, trong mắt tràn đầy vẻ “không đành lòng”.

Nghe vậy, lòng Hứa Thái Bình càng thêm rét buốt.

Từ nhỏ đến lớn, nhị thẩm chỉ coi hắn như đồ sao chổi, nuôi tốn cơm tốn gạo, đã bao giờ kỳ vọng hắn sẽ làm rạng danh tổ tiên đâu chứ?

Hai đệ tử Thanh Huyền Môn không biết sự thật, còn tưởng bà ta không nỡ xa Hứa Thái Bình nên mới nói như vậy.

“Chỉ là Trạng Nguyên trần tục thôi, sao có thể đánh đồng với đệ tử Thanh Huyền Môn chúng ta? Có điều nếu các ngươi là thúc thẩm của Thái Bình, chiếc bát vàng này cứ tạm cho là quà gặp mặt của chúng ta lần này đi”.

Thanh niên đệ tử Thanh Huyền Môn lấy một cái bát từ trong ống tay áo ra, sau đó đưa cho nhị thẩm của Hứa Thái Bình.

“Không...”

“Vị tiên nhân này!”Hứa Thái Bình vừa định nói chân tướng cho đệ tử Thanh Huyền Môn nghe, nào ngờ tên quản gia Bạch gia đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, một tay túm chặt cánh tay hắn, tay còn lại cầm tờ giấy bán thân kia, cất cao giọng: “Hứa Thái Bình đã bị thúc thẩm của hắn bán cho Bạch gia ta rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng đây. Hắn đã là người của Bạch gia, cái bát vàng này phải thuộc về Bạch gia ta mới đúng!”

Quà của tiên nhân có ai mà không thích?

Nghe ông ta nói vậy, hai đệ tử Thanh Huyền Môn kia đều nhíu này.

“Hai vị tiên nhân, ông ta nói bậy, ta chỉ đưa Thái Bình vào Bạch gia làm việc, không phải bắt thằng bé bán thân làm đầy tớ!”

Nhị thẩm béo tức thở hổn hển, vừa biện minh vừa bước tới giật lấy tờ giấy bán thân trong tay tên quản gia.

“Đúng vậy, cháu trai của ta đã là đệ tử tiên gia, tờ khế ước với Bạch Gia Trang này không còn giá trị nữa!”

Lúc nói, nhị thúc Hứa gia cũng gia nhập vào đội giành giật.

“Dừng tay lại hết cho ta!”

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, nam đệ tử Thanh Huyền Môn kia không thể không quát lớn một tiếng.

Hắn ta vừa dứt lời, một áp lực vô hình phát tán ra từ quanh người hắn, làm hắn trông như một con mãnh hổ đang nổi giận khiến cho nhị thẩm của Hứa Thái Bình và tên quản gia Bạch gia kia câm

như hến.

“Thái Bình, chuyện ngươi bị bán làm đầy tớ cho Bạch gia có phải là sự thật không?”

Sau khi mọi người yên lặng, nữ đệ tử váy đỏ Thanh Huyền Môn bước tới trước mặt Hứa Thái Bình, hỏi với giọng điệu đầy lo lắng.

Hứa Thái Bình nhìn nàng ấy, gật đầu đáp.

“Phải ạ”.

Nói xong, hắn chợt có cảm giác như vừa được tháo xiềng xích ra khỏi người.

Sau khi nghe thấy câu trả lời của Hứa Thái Bình, ánh mắt nữ đệ tử kia nhìn hắn rõ ràng có thêm vẻ thương hại đồng cảm.

“Cái thằng ăn cháo đá bát này, sao ngươi lại có thể nói vớ vẩn như thế hả? Mấy năm nay...”

“Bỏ tay ra”.

Nhị thẩm béo vừa định bước tới túm lấy Hứa Thái Bình, thiếu nữ áo đỏ bên cạnh lập tức phất tay áo lên, một luồng gió mạnh bay ra từ trong tay áo đẩy bà ta ra thật xa.

“Các người... Các người tuy là tiên nhân cao quý, nhưng cũng phải phân rõ phải trái chứ? Ta... Ta...”

Rõ ràng bà ta đã bị thiếu nữ áo đỏ doạ sợ, mặc dù ngoài miệng vẫn còn nguỵ biện, nhưng chân thì đang liên tục lùi về sau.

“Tiên nhân, hai vị tiên nhân, tiểu nhân có giấy bán thân Hứa Nhị Ngưu đã ký tên, giấy trắng mực đen dấu vân tay đỏ, hiện giờ Hứa Thái Bình là người của Bạch Phủ ta, hai vợ chồng nhà ông ta đừng hòng chối cãi!”

Quản gia Bạch gia thấy tiền là sáng mắt, lập tức đưa tờ giấy bán thân trên tay qua.

Thanh niên Thanh Huyền Môn cầm lấy giấy khế ước, đọc lướt qua rồi nhếch môi cười khẩy nhìn về phía nhị thẩm và nhị thúc của Hứa Thái Bình.

“Đệ tử Thanh Huyền Môn ta chỉ đáng giá ba mươi lượng thôi sao?”

Vừa nghe thanh niên nói hai vợ chồng này bán Hứa Thái Bình với giá ba mươi lượng, thiếu nữ áo đỏ bên cạnh lập tức nổi giận nhếch mép.

“Hai vợ chồng các ngươi chỉ vì ba mươi lượng này mà đã bán cháu ruột của mình, bây giờ còn dám xin xỏ chúng ta ư? Ta thấy các ngươi muốn ăn đòn đây mà!”

Thiếu nữ áo đỏ tính nóng như lửa, thích nhất là bênh vực kẻ yếu, nói xong liền muốn phất tay áo lần nữa.

“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng!”

Hai vợ chồng Hứa Nhị Ngưu vội vàng xin tha.

“Sư muội, đừng quên lời dặn của sư phụ”.

Thanh niên áo xanh vỗ vai thiếu nữ, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt sâu xa.

Thiếu nữ nghe vậy, mặc dù ngoài mặt vẫn còn tức giận nhưng nàng ấy vẫn thu tay lại.

“Nếu tờ giấy bán thân này đã không phải giả, vậy thì nếu Thanh Huyền Môn ta muốn chuộc người, theo ngươi bao nhiêu ngân lượng là đủ?”

Thanh niên áo xanh cầm tờ giấy bán thân nhìn về phía quản gia Bạch gia.

“Vấn... Vấn đề này...”

Quản gia Bạch gia ấp a ấp úng, đắn đo hồi lâu mới cắn răng giơ ba ngón tay lên: “Ba, ba trăm lượng!”

“Đệ tử Thanh Huyền Môn chỉ đáng giá ba trăm lượng thôi ư?”

Thanh niên nghe vậy thì cười khẩy.

Nói xong, hắn ta lấy một chiếc túi vải căng phồng từ trong ống tay áo ra rồi ném qua cho tên quản gia.

“Đây...”

Ông ta mở ra xem, thấy trong túi đựng đầy thỏi vàng ròng thì lập tức trố mắt.

Kể cả nhị thúc và nhị thẩm của Hứa Thái Bình trong đám người dân, sau khi nhìn thấy túi vàng này cũng kinh ngạc thốt lên.“Đủ chưa?”

Thanh niên cười hỏi.

“Đủ, đủ rồi ạ, số vàng này đủ để đổi sang ba nghìn lượng bạc trắng!”

Quản gia Bạch gia ôm túi vàng, phấn khích đến mức gật đầu lia lịa.

Nghe vậy, vợ chồng Hứa Nhị Ngưu ở bên cạnh lập tức tái mặt. Họ không đọc sách nhiều, nhưng sự khác biệt giữa ba nghìn lượng và ba mươi lượng thì vẫn biết.

“Hai vị thượng tiên, bạc này không thể cho Bạch gia họ được. Chúng ta, chúng ta chỉ nhận của họ ba mươi lượng thôi!”

Nhị thẩm béo nhào về phía thanh niên áo xanh, ai ngờ hắn ta như dịch chuyển tức thời làm cho bà ta vồ hụt, ngã chổng vó.

“Thái Bình, Thái Bình, cháu mau nói với hai vị thượng tiên đi, ba nghìn lượng này phải là của nhị thúc mới đúng!”

Thấy bà ta vồ hụt, Hứa Nhị Ngưu lập tức bước tới kéo Hứa Thái Bình.

“Vù!”

Nào ngờ Hứa Thái Bình lại bị thiếu nữ áo đỏ kéo lấy, thoắt cái hai người đã lùi về sau bốn, năm thước.

Khi thấy không thể ra tay với bên này, vợ chồng Hứa Nhị Ngưu thấy tiền là sáng mắt đổi mục tiêu sang tên quản gia Bạch gia, vừa la hét “bạc là của chúng ta”, vừa giành giật với ông ta và hai tên người hầu.

“Thái Bình, phàm duyên đã hết, ngươi có bằng lòng đi theo chúng ta đến Vân Lư, cùng nhau tìm kiếm tiên duyên không?”

Thanh niên đệ tử Thanh Huyền Môn xé rách tờ giấy bán thân trong tay, sau đó vươn tay ra tới trước mặt Hứa Thái Bình.