Phàm Cốt

Chương 99. Vấn kiếm đệ nhất phong đệ tử Diệp Huyền

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Kim sư huynh, cùng là đồng môn, làm gì phải đến một bước này?"

Từ Tử Yên rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói.

"Tử Yên sư muội, ngươi như đáp ứng làm đạo lữ của ta, ta có thể suy nghĩ một chút."

Kim Hà Tri nhìn Từ Tử Yên híp mắt cười một tiếng.

"Hỗn trướng, đừng tưởng là ta không dám động tới ngươi!"

Nghe vậy, Độc Cô Thanh Tiêu tức giận quát lên, sau lưng trường kiếm "Vụt" một tiếng rời vỏ, kiếm uy bùng nổ lan tràn cả tòa Vân lâu.

"Hai người các ngươi làm càn!"

Ngay lúc này, trong Vân Lâu vang lên một tiếng hừ lạnh của một vị trưởng lão Thanh Huyền Tông.

“Nếu muốn quyết đấu đến Đình Chiến Lâu mà chiến, còn không thì ngoan ngoãn ngồi yên cho ta.”

Vị trưởng lão kia lại lên tiếng cảnh cáo thêm một câu.

“Thanh Tiêu sư huynh, chớ để hắn khích tướng, hắn chính là muốn ép huynh ra tay.”

Tử Yên vừa nói vừa kéo nhẹ tay áo của Độc Cô Thanh Tiêu.

"Sư huynh, đừng tức giận."

Một bên Triệu Linh Lung cũng thuyết phục một câu.

Độc Cô Thanh Tiêu nghe vậy liền trừng mắt liếc Kim Hà Tri một cái, sau đó bước đến trước vị trưởng lão đang tuần sát trong lầu, chắp tay hành lễ. Tiếp đó, “bang” một tiếng, hắn thu kiếm vào vỏ, im lặng ngồi xuống, không nói thêm nửa lời.

“Ai nha, thật sự hù chết ta rồi! Tiểu Huyền, lát nữa ngươi phải thay sư huynh tranh lấy một hơi, đừng để đến khi đó Thất Phong sư tỷ, sư huynh lại đem ra giễu cợt.”

Kim Hà Tri thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, gương mặt một lần nữa hiện lên vẻ bất cần đời vốn có..

"Sư huynh yên tâm, ta dốc hết toàn lực."

Diệp Huyền nhẹ gật đầu.

Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn về Lâm Bất Ngữ đang ngồi phía saui, phát hiện từ đầu đến cuối nàng chưa từng liếc nhìn mình lấy một lần, giữa hàng lông mày lập tức dấy lên một luồng tức giận không tên.

“Đao kiếm vô tình, nếu ta sơ ý làm tổn thương, hoặc thậm chí giết chết vị tiểu huynh đệ này, mong các sư huynh sư tỷ Thất Phong chớ trách.”

Nghe lời ấy, trong lòng Triệu Linh Lung liền siết chặt, đôi mắt lập tức lạnh lẽo như băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

“Diệp Huyền sư đệ, ngươi có thể giết hắn, ta cũng có thể giết ngươi.”

Độc Cô Thanh Tiêu nghe vậy vỗ vỗ Triệu Linh Lung bả vai, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn qua phía dưới lôi đài, ngữ khí lạnh như băng nói:

"Sư muội, ta sẽ không để cho loại sự tình này phát sinh."

. . .

Cái gọi là thất phong vấn kiếm chính là mỗi phong cử ra một tên đệ tử nội môn để so tài với bảy tên đệ tử ngoại môn vừa được tuyển, mượn đó để thăm dò thực lực cùng tiềm lực của bọn họ, đồng thời lấy đó làm căn cứ cho việc lựa chọn tiếp theo.

Theo quy củ tông môn, lần thất phong thi đấu trước, phong nào đoạt hạng nhất thì sẽ có được quyền lựa chọn đệ tử đầu tiên.

Mà quán quân kỳ trước trong bảy phong chi tranh, chính là đệ nhất phong Quỳnh Lâu Phong.

“Theo đạo lý mà nói, phong nào đối với ngươi có hứng thú, thì phong đó sẽ phái đệ tử ra vấn kiếm, cho nên mới có chuyện hướng ngươi luận kiếm.”

“Kia hẳn là thất phong sư huynh rồi.”

Lúc này, Hứa Thái Bình một lần nữa bước lên lôi đài, đang dùng thần hồn trao đổi cùng Bạch Vũ trong hồ lô.

Bên cạnh hắn, còn có sáu đệ tử khác cũng đoạt được tư cách hỏi kiếm lần này.

Chỉ là, ngoại trừ Hứa Thái Bình ra, trên mặt những người còn lại đều tràn ngập vẻ vừa kích động vừa thấp thỏm.


“Vạn nhất là phong khác tìm ngươi vấn kiếm, rồi lại nhìn trúng ngươi, vậy ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Phải biết rằng, Thất Phong này đúng như cái tên của nó, bất kể là thực lực tu vi đệ tử trong phong, hay là tài nguyên nắm giữ, so với chư phong khác đều chỉ có thể đứng ở hạng chót.”

Bạch Vũ lại hướng Hứa Thái Bình hỏi.

Đối với Thanh Huyền tông sự tình, nó hiểu hơn rất nhiều so với Hứa Thái Bình.

"Đương nhiên vẫn là tuyển thứ đệ thất phong."

Hứa Thái Bình trả lời không có chút gì do dự.

"Không thể xử trí theo cảm tính, đường tu hành dài dằng dặc, lựa chọn hôm nay có thể sẽ quyết định ngươi ngày sau tiền đồ."

Bạch Vũ khuyên.
"Chuyện tương lai, ai cũng không nói chắc được, ta bây giờ có thể làm là để lựa chọn của ta không thẹn với lương tâm."

Hứa Thái Bình một bên trả lời một bên ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Triệu Linh Lung cùng Thanh Tiêu trên Vân lâu đài.

"Nói rất khá."

Linh Nguyệt tiên tử âm thanh vang lên.

“Bất quá, Thái Bình, vấn kiếm tiếp theo, nếu lại gặp phải loại tình huống như lần trước, tốt nhất ngươi nên gỡ những vật mang trên người xuống. Dù cho ngươi có thể cắn răng chịu đựng, thần hồn của ngươi cũng khó mà không bị tổn hại.”

Nàng tiếp tục lên tiếng nhắc nhở Hứa Thái Bình.

“Được rồi, Linh Nguyệt tỷ. Trận trước ta chỉ muốn thử xem cực hạn của bản than ở đâu, tiếp theo sẽ không còn lỗ mãng như vậy nữa.”


Hứa Thái Bình trong lòng đáp ứng nói.

Trận trước kỳ thật chính hắn cũng có chút nghĩ mà sợ, trong chớp mắt chém đầu Cơ Vô Ưu, ý thức hắn trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, thật giống như vừa chết qua một lần vậy.

“Thất Phong vấn kiếm trận đầu, từ đệ nhất phong Quỳnh Lâu Phong, chọn lựa đệ tử ra vấn kiếm.”

Lúc này, thanh âm khàn khàn, thô kệch của Hắc Long trưởng lão từ trên tòa Vân Lâu cao nhất vang vọng xuống.

Nghe xong lời ấy, trên lôi đài ngoài Hứa Thái Bình ra, sáu ngoại môn đệ tử còn lại đều lộ rõ vẻ mong chờ.

Quỳnh Lâu Phong trong Thất Phong là phong có thực lực mạnh nhất, đã tam giáp liên tiếp đoạt danh hiệu đệ nhất, là lựa chọn hàng đầu trong lòng bọn họ. Bởi vậy, ai nấy đều hy vọng đệ nhất phong này sẽ hướng chính mình mà đến vấn kiếm.

"Thanh Trúc cư, Hứa Thái Bình."

Đúng lúc này, một giọng nam tử vang lên, trung khí mười phần.

Không nghi ngờ gì, người mở miệng chính là phong chủ của đệ nhất phong, đang ngồi trên Vân Lâu.

Bất quá, bốn phía Vân Lâu, đệ tử quan chiến lại đồng loạt ồn ào xôn xao, không phải vì thân phận người nói, mà chính là bởi nội dung hắn vừa thốt ra.

"Đệ nhất phong tuyển Hứa Thái Bình?"

"Dựa vào cái gì? Hắn mặc dù thắng Cơ Vô Ưu, nhưng căn cốt cùng tu vi rõ ràng không bằng chúng ta sáu người."

"Đúng a, đệ nhất phong tại sao tuyển như thế?"

Không chỉ trên Vân Lâu đài nhao nhao nghị luận, mà ngay cả sáu đệ tử trên lôi đài cũng đều thì thầm bàn tán, ánh mắt từng người hoặc hoang mang, hoặc ghen tỵ, đều đổ dồn về phía Hứa Thái Bình.

Còn lúc này, Hứa Thái Bình lại khẽ nhíu mày.

Bởi hắn vốn dĩ căn bản không hề muốn bị đệ nhất phong lựa chọn.

"Còn tốt, coi như được chọn trúng, ta cũng có quyền cự tuyệt."

Hứa Thái Bình ở trong lòng lẩm bẩm nói.

"Hứa Thái Bình, đây chính là ngàn năm một thuở cơ hội tốt, ngươi đến lúc đó cũng đừng cự tuyệt a."

Dường như đoán được Hứa Thái Bình suy nghĩ trong lòng, trong hồ lô Bạch Vũ vội vàng nhắc nhở Hứa Thái Bình một câu.

Hứa Thái Bình không có cùng Bạch Vũ tranh luận, bởi vì hắn nhìn thấy trên lôi đài đốc kiểm tra trưởng lão, đang hướng hắn vẫy tay.

"Hứa Thái Bình, lập tức sẽ có đệ tử đệ nhất phong hướng ngươi vấn kiếm. Lúc vấn kiếm, ngươi trừ không được sử dụng Linh bảo cùng phù lục ra thì không có bất luận hạn chế gì. Bất quá, tuy là vấn kiếm, nhưng đao kiếm không có mắt, cho nên vẫn như cũ sinh tử tự phụ."

Trưởng lão kia hướng Hứa Thái Bình nhắc nhở.
"Đa tạ trưởng lão dặn dò."

Hứa Thái Bình hướng trưởng lão chắp tay.

"Mời đệ nhất phong phái ra đệ tử thử kiếm."

Lúc này Hắc Long trưởng lão âm thanh vang lên lần nữa.

Đệ nhất phong lần này phái ra đệ tử thử kiếm, hàng chữ Chân đệ tử — Diệp Huyền.”

Chẳng bao lâu sau, thanh âm của phong chủ đệ nhất phong đã vang vọng, quanh quẩn khắp không trung Trấn Kiếm đài.