Phi Thiên

Chương 162. Nguy trong sớm tối (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Phi không tiết lộ thân phận, chỉ cười nói:

- Cứ nói thương gỗ đổi ngân thương, cố nhân trước đây tới bái phỏng, tự nhiên Miêu huynh đệ sẽ biết ta là ai.

Diêm Tu không đoán ra nổi câu đố này, bất quá có thể chắc chắn thật sự là bằng hữu động chủ, lúc này ôm quyền đáp:

- Bằng hữu tới lần này không đúng lúc, động chủ có chuyện đi ra ngoài còn chưa trở lại, đợi sau khi động chủ trở lại, nhất định ta sẽ lập tức thông báo cho động chủ biết.

Lão cũng không mời Trần Phi tiến vào, ai bảo Trần Phi không chịu tiết lộ thân phận chân thật, lại không được động chủ xác nhận, lão không thể nào mời một người không minh bạch vào trong nhà.

Quan trọng nhất chính là lão là tu sĩ duy nhất ở lại Đông Lai động phòng ngự, toàn bộ Đông Lai động trống không, không tiện để cho người xa lạ thăm dò tình huống.

- Không có ở đây?

Trần Phi ngẩn ra, lại hỏi:

- Không biết Miêu huynh khi nào trở về?

Diêm Tu không biết lúc nào Miêu Nghị trở về, hắn đi ra ngoài đã gần một năm rồi, suy đoán động chủ Đại nhân đã vĩnh viễn ở lại Tinh Tú Hải yên giấc ngàn thu, sợ là đời này không về được nữa.

Ăn no không có chuyện làm chạy đi Tinh Tú Hải vốn chính là muốn chết, Diêm Tu có oán niệm với chuyện này, vẫn trách Miêu Nghị tự ý đi một mình không nghe lời lão.

- Nếu như thuận tiện, bằng hữu có thể lưu lại phương thức liên lạc, sau khi động chủ trở lại ta sẽ báo cho động chủ.

Diêm Tu không nói rõ Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải, lời này ý là nói cho đối phương biết không nên đợi làm gì nữa, ngươi có thể trở về rồi, e rằng trong thời gian ngắn động chủ không thể trở về.

Trần Phi à một tiếng, hiểu rồi, quét mắt nhìn hoàn cảnh Đông Lai động, không có ý lưu lại, nhìn Diêm Tu chắp tay:

- Cáo từ!

- Đi thong thả, thứ cho không thể đưa xa!

Diêm Tu đáp lễ, cũng không giữ lại.

Trần Phi khẽ gật đầu, giục long câu quay đầu lại nhanh chóng rời đi.

Y vừa quay đầu lại lập tức chạy nhanh một mạch, trong lòng có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, Miêu Nghị không có ở đây là tốt rồi.

Y thiếu Miêu Nghị một món nợ nhân tình, không muốn nhìn thấy Miêu Nghị gặp chuyện không may. Lần này tới chính là muốn bảo Miêu Nghị trốn đi, để cho hắn tránh được một kiếp, coi là hoàn trả nhân tình.

Ai ngờ Miêu Nghị có chuyện đi ra ngoài rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, ngược lại cũng đỡ cho y phải vắt óc tìm lời dối gạt.

Về phần những người khác Đông Lai động, y lại không có giao tình gì, không thể nào tiết lộ gì nữa.

Trần Phi mong đợi ngày trở lại chốn xưa này đã rất lâu rồi, không thể nào chôn vùi cơ hội ra mặt lần nữa, cũng không thể nào không cân nhắc vì mình, sự sống chết của những người khác Đông Lai động không liên quan tới y.

Có câu nói người tốt sẽ có hảo báo, có lúc cũng không phải là không có đạo lý, giữa Miêu Nghị cùng Trần Phi coi như là kết liễu một đoạn thiện duyên...

-----------

- Bên Thường Bình phủ có động tĩnh gì không?

Vẫn trong lương đình trên núi, Dương Khánh chắp tay đứng tựa lan can ngắn cảnh, sau khi tiếng bước chân Thanh Mai đi tới, cũng không quay đầu lại hỏi.

Đỉnh núi gió rét dữ dội hơn mấy phần so với đất bằng, Thanh Mai đem một chiếc áo choàng khoác lên vai y, chính là chiếc áo trước đây Dương Khánh trấn lột trên người Miêu Nghị.

Động tác của nàng chậm rãi tỉ mỉ, nhẹ giọng đáp:

- Tạm thời không có động tĩnh gì, bên Lam Ngọc môn cũng đã đáp lại, một khi có chuyện, Phan chưởng môn sẽ lập tức đưa món pháp bảo tam phẩm đó tới trợ uy cho sơn chủ.

Dương Khánh hơi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi gật đầu, xem ra lễ trọng đưa cho Hà Vân Dã không tới nỗi lãng phí.

Bên Thường Bình phủ giữ bí mật tin tức có thể nói làm cực tốt, nhưng Nam Tuyên phủ Dương Khánh cũng không phải ngồi không, nếu không cũng sẽ không làm cho một ít người không dám khinh cử vọng động.

Mặc dù Dương Khánh làm y như Phùng Chi Hoán nói, nhắm mắt sửa soạn hậu lễ đưa cho Hà Vân Dã, đầu dựa vào bên Hà Vân Dã. Mà Hà Vân Dã cũng vui vẻ nhận rồi, còn nói sau này sẽ là người mình, sẽ nói tốt giúp y trước mặt điện chủ.

Nhưng Dương Khánh có cảm giác nguy cơ sắp tới không dám khinh thường, y có được địa vị như hôm nay là nhờ không dám hoàn toàn gởi gắm thành bại của mình vào tay người khác, cẩn thận lo xa lúc nào cũng không thừa.

Dưới tình huống thiếu thốn nhân thủ, vì ổn định lòng quân lại không động viên tài lực của các sơn dưới quyền, mà cưỡng ép chinh thu một khoản tài nguyên từ Nam Tuyên thành trực thuộc quyền cai quản của y. Lại chắt bóp từ thu nhập vốn không nhiều lắm của y mua một số linh thứu chuyên môn dùng để đưa tin phát xuống dưới, duy trì liên lạc mật thiết với các nơi dưới quyền.

Hơn nữa không riêng gì Thường Bình phủ phía trên Nam Tuyên phủ, ngay cả Vạn Hưng phủ phía dưới không thuộc về Trấn Ất điện, Dương Khánh cũng phái thám báo ra chú ý động tĩnh.

Phủ chủ Thường Bình phủ Chương Đức Thành đột nhiên triệu tập các lộ sơn chủ dưới quyền tập hợp, tin tức truyền tới lập tức khiến cho Dương Khánh cảnh giác, nhanh chóng hạ lệnh các sơn chuẩn bị chiến đấu.

Bất quá tin tức bên Thường Bình phủ truyền đến sau đó biểu hiện, nhân mã của Thường Bình phủ cũng không điều động trên quy mô lớn. Sắp tới thời điểm cuối năm thu thập Nguyện Lực Châu, có một ít nhân viên bôn tẩu cũng là chuyện rất bình thường.

Huống chi chỉ cần Thường Bình phủ vừa tụ hợp nhân mã có quy mô lớn sẽ không giấu được ánh mắt của Dương Khánh. Tác chiến ở bản thổ, ưu thế về khoảng cách và thời gian sẽ giúp y có thể nhanh chóng tụ hợp xong nhân mã của mình trước khi nhân mã của đối phương chạy tới.

Nếu có kẻ nào dám tới xâm phạm, nhất định sẽ nghênh đón giáng một đòn vào đầu!

Thường Bình phủ bình tĩnh làm cho thần kinh căng thẳng của Dương Khánh buông lỏng lại, có lẽ là mình quá lo xa rồi. Nếu Hà Vân Dã đã nhận lợi ích của mình còn có thể đối phó mình, vậy cũng không khỏi quá mức khó coi.

Bất quá y cũng không cho phép các sơn dưới quyền mình buông lơi cảnh giác.

-----------

Mặc dù trên toàn cục không có động tĩnh gì, khiến cho người ta không nhìn ra biến hóa bên trong, nhưng có những điểm nhỏ trên toàn cục đã có phát giác động tĩnh khác thường.

Thanh Lâm động hội tụ nhân mã ba động có thừa đã thừa dịp bóng đêm lên đường, để tránh tiết lộ tin tức không đi đường chính, dọc theo đường đi vượt núi băng đèo, chạy thẳng tới phương hướng Đông Lai động.

Thế nhưng trùng hợp chính là, kể từ khi sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi nhận được tin cảnh báo Nam Tuyên phủ gởi tới nhắc nhở chuẩn bị chiến đấu, nàng được nghĩa phụ giao cho vị trí quan trọng như vậy, tự nhiên không dám khinh thường, nếu như cô phụ kỳ vọng của nghĩa phụ, sau này còn mặt mũi nào nhìn y?!

Tần Vi Vi không lo lắng những chỗ khác, chỉ là Đông Lai động khiến cho nàng phải không thể không nâng cao cảnh giác gấp bội.

Bởi vì Đông Lai động trên căn bản chính là trống rỗng, trên căn bản không có bất kỳ năng lực phòng ngự gì, nhưng trên tay nàng cũng không có nhiều người như vậy bổ sung cho Đông Lai động.

Cộng thêm Dương Khánh đã đáp ứng cho Miêu Nghị cơ hội, cho nên Đông Lai động vẫn để cho Miêu Nghị giữ lại, tạm thời không thích hợp an bài nhân thủ tới đó cưu chiếm ổ thước.

Nhưng Tần Vi Vi không thể không phòng, bèn phái thám báo âm thầm đi tiềm phục ở hai động trên dưới giáp với Đông Lai động, không chỉ là Thanh Lâm động.

Nhờ như vậy có thể nói là vô tình cắm liễu liễu xanh um, sau khi xác minh phương hướng bộ thuộc Thanh Lâm động lén lén lút lút, không tới nửa ngày, một con linh thứu từ trên không đáp xuống Trấn Hải sơn.

Sau khi nhận được tin cảnh báo thám báo truyền tới, Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết ngồi ở phía sau trường án vỗ bàn đánh bốp:

- Không xong, Thanh Lâm động muốn tấn công Đông Lai động!

Hồng Miên bên cạnh giật mình nói:

- Miêu động chủ cơ hồ mang đi toàn bộ nhân mã rồi, Đông Lai động chỉ có vỏ ngoài, làm thế nào chống đỡ được?

Tần Vi Vi giận đến nắm chặt song quyền, tức giận nói:

- Nhất định là bọn chúng biết Đông Lai động chỉ có vỏ ngoài, cho nên mới dám chọn Đông Lai động hạ thủ, tiểu tặc Miêu Nghị kia làm việc hay thật! Tốt nhất ngươi chớ sống sót trở về từ Tinh Tú Hải, đến lúc đó cho dù có phủ chủ làm chỗ dựa cho ngươi, bản tọa cũng quyết không tha cho ngươi, nhất định sẽ đem ngươi ra tiên trảm hậu tấu!

Lục Liễu cau mày nói:

- Sơn chủ, bây giờ không phải là lúc tức giận Miêu động chủ, hãy mau mau hồi báo tình huống cho phủ chủ.

Tần Vi Vi hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình, nhanh chóng thi pháp chú viết ngọc điệp đóng pháp ấn, sau đó giao cho hai người.

Hai người nhanh chóng ôm một con linh thứu từ trong lồng tre ra, đem ngọc điệp bỏ vào trong ống đồng cột ở chân của linh thứu, ôm đến trước cửa sổ thả bay lên trời.

Thanh Lâm động hành động lớn gan như vậy, Tần Vi Vi cũng sợ đối phương có hậu thủ, lúc này tập hợp lực lượng Trấn Hải sơn để chuẩn bị ứng biến các tình huống.

Nàng ngồi bên trường án lập tức viết liền mấy cái ngọc điệp điều binh khiển tướng, nhất nhất đóng pháp ấn vào để có thể phân biệt thật giả.

Từng con linh thứu mang theo pháp lệnh nhanh chóng vỗ cánh bay lên không, bay đi các động phủ báo tin.

Hai nha đầu khẩn cấp cho gọi nhân mã bản bộ phủ đệ Trấn Hải sơn tập hợp.

Không bao lâu sau, Tần Vi Vi một bộ áo trắng quần thường như tuyết dẫn dắt nhân mã bản bộ đi suốt đêm về phương hướng Đông Lai động.

Nhân mã các sơn khác tập hợp không nhanh như vậy, bất quá Tần Vi Vi phát ra ngọc điệp đã lệnh cho nhân mã các động khẩn cấp chạy tới Đông Lai động. Mọi người vừa đi vừa tập hợp, không có thời gian ngồi ở chỗ này chờ người đến đông đủ mới xuất phát.

-----------

Sau khi trời sáng, gần bốn mươi người Thanh Lâm động cỡi long câu vượt núi băng đèo tới, đã xông vào cảnh nội Đông Lai động, lẳng lặng núp trong núi rừng chờ tin tức thám báo về báo lại.

Không chỉ có bọn Viên Chính Côn, bọn người thuộc Nam Tuyên phủ trước kia chạy sang đây đầu hàng cũng trao đổi ánh mắt với nhau, trong ánh mắt che giấu vẻ hưng phấn.

Chuyện tiến triển đến mức độ này, len lén hành quân tiến tới gần Đông Lai động, mũi đao đã âm thầm rút ra sắp chĩa vào hông của Đông Lai động, nếu như còn đoán không ra cử động thần thần bí bí của Thường Bình phủ là muốn làm gì, trừ phi là kẻ ngu xuẩn.

Thường Bình phủ đây là muốn động thủ với Nam Tuyên phủ, rõ ràng là muốn bắt Đông Lai động khai đao đầu tiên!

Mọi người đều biết cơ hội ra mặt lần nữa tới rồi, trong lòng rất hưng phấn...

-----------

Nam Tuyên phủ, bên trong lương đình yêu thích của phủ chủ, Dương Khánh đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện.

Một con linh thứu thình lình bay tới, đáp xuống phía dưới đình, đôi móng vuốt sắc bén chộp vào lan can, rúc lên mấy tiếng báo cho người ta biết nó tới.

Thanh Cúc nhanh chóng tiến tới lấy ngọc điệp trong ống đồng dưới chân nó ra, hai tay đưa đến trước mặt của Dương Khánh.

Dương Khánh không mở mắt, nhắm mắt lại nhận ngọc điệp vào tay, rót pháp lực vào tra xét qua một lượt, lập tức cau mày lại.

Ngay sau đó không biết y suy nghĩ minh bạch chuyện gì, thình lình mở mắt ra, đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, đứng bật dậy tức giận nói:

- Nha đầu Vi Vi kia thật là hồ đồ!

- Có chuyện gì vậy?

Thanh Cúc hiếu kỳ hỏi, Thanh Mai cũng đi tới, lộ ra ánh mắt hỏi thăm.

- Các nàng tự xem đi!

Dương Khánh ném ngọc điệp cho hai nàng, còn y giống như là một con sư tử bị chọc giận, khí thế hung hăng đi qua đi lại trong đình.

Thanh Mai, Thanh Cúc xem qua nội dung trong ngọc điệp, cũng lấy làm kinh hãi:

- Tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Dương Khánh giọng điệu âm trầm nói:

- Nha đầu kia thật hồ đồ, người Đông Lai động đã bị Miêu Nghị mang đi hết chỉ có vỏ ngoài, có cứu hay không cũng không sao cả. Nó không chịu cấp tốc co cụm binh lực chạy về Nam Tuyên phủ, phối hợp với ta tụ tập lực lượng, ngược lại xuất binh chạy tới Đông Lai động, trúng kế rồi!

Thanh Mai nói vài câu trợ giúp:

- Đã gần tới thời điểm thu thập Nguyện Lực Châu, thu thập lúc này cũng không ảnh hưởng gì tới chất lượng. Nhất định là tiểu thư lo lắng bị người cướp mất cho nên mới chạy đi ngăn cản.

- Là mạng quan trọng hay là Nguyện Lực Châu quan trọng, rõ ràng là người ta cố ý chọn động thủ vào lúc này!

Dương Khánh giận quát một tiếng, thình lình dừng bước xoay người, ánh mắt như đuốc nói:

- Chẳng lẽ các nàng còn chưa nhìn ra được sao? Không có Thường Bình phủ đồng ý, Thanh Lâm động sao dám tự tiện tấn công Đông Lai động, rõ ràng là bọn họ đang dẫn xà xuất động, sau đó bao vây điểm đánh cứu viện, nha đầu Vi Vi kia gặp nguy hiểm rồi! Hay cho tên giặc Chương Đức Thành, hay cho một kế che trời qua biển, cố ý án binh bất động để qua mặt ta, sau đó thình lình phát binh khiến cho ta trở tay không kịp.

- Chương Đức Thành có thể nghĩ ra biện pháp cao minh như thế, quả thật trước kia ta đã coi thường y. Chuyện này không trách người khác, là tự ta đã quá sơ ý coi thường, đánh giá thấp Chương Đức Thành, đây là hậu quả của việc khinh địch!

Thanh Cúc cao giọng nói:

- Phủ chủ, không nên tức giận nữa, bây giờ quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp cứu tiểu thư.

- Ta không tức giận nó, chuyện này cũng tại ta, nha đầu kia vẫn còn non nớt, ta không nên nóng vội đốt cháy giai đoạn, đưa nó vào vị trí sơn chủ Trấn Hải sơn, bây giờ ngược lại hại nó. Ta chỉ hận...

Dương Khánh quả quyết nhìn về phương hướng Trấn Ất điện, thốt nhiên rống giận:

- Hà Vân Dã lão tặc, dám khi ta!

Y chỉ nghĩ qua một chút đã đoán được nhất định là Hà Vân Dã ở sau lưng xúi giục. Y bỏ ra vốn liếng không nhỏ chuẩn bị hậu lễ đưa cho Hà Vân Dã, lưng đeo tiếng xấu sớm đầu tối đánh, cầu khẩn nhiều lần chỉ mong đầu dựa. Ai ngờ Hà Vân Dã ngoài mặt cười híp mắt đón nhận y, sau lưng lại ngấm ngầm hạ độc thủ như vậy.

Nghĩ đến chỗ này, Dương Khánh thiếu chút nữa giận đến hộc ra một ngụm máu tươi. Đời này là lần đầu tiên bị người đùa bỡn ác như vậy, thế nhưng y vẫn không làm gì được người ta, bằng không y rất muốn đánh cho Hà Vân Dã tan thành tro bụi.