Phi Thiên

Chương 174. Nghịch chuyển (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người tới quả thật là Hùng Khiếu, y giục long câu tiến tới chắp tay hành lễ nói:

- Sơn chủ Thiếu Thái sơn Hùng Khiếu dưới quyền Trấn Ất điện Nam Tuyên phủ cầu kiến phủ chủ Vạn Hưng phủ có chuyện quan trọng bẩm báo, mong rằng dẫn kiến!

Đây là y biết rõ còn hỏi, biết rất rõ ràng người trước mắt này chính là phủ chủ Vạn Hưng phủ, còn giả vờ giả vịt không biết thỉnh cầu dẫn kiến.

Sắc mặt Lưu Cảnh Thiên đã sa sầm xuống:

- Chính là ta, người Trấn Ất điện các ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta ư, thật đúng là không sợ chết!

Hùng Khiếu nhất thời tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, vội vàng nhảy xuống long câu, lấy ra một miếng ngọc điệp hai tay dâng lên:

- Phủ chủ Dương Khánh đích thân viết ngọc điệp lệnh cho ta trình lên phủ chủ!

Lập tức có người nhận ngọc điệp chuyển giao cho Lưu Cảnh Thiên, Lưu Cảnh Thiên xem qua khẽ cau mày.

Ý tứ đại khái Dương Khánh bên trong ngọc điệp chính là, giữa hai phủ chúng ta luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, vậy mà Thường Bình phủ Chương Đức Thành dẫn quân phạm thượng làm loạn, trốn vào cảnh nội Vạn Hưng phủ, cho nên Dương Khánh mạo muội thỉnh cầu Lưu Cảnh Thiên phối hợp tiêu diệt. Cho dù là không phối hợp cũng hy vọng Lưu Cảnh Thiên không nên chứa chấp, đuổi Chương Đức Thành chạy về cảnh nội Trấn Ất điện, tránh cho Chương Đức Thành chó gấp nhảy tường làm hại Vạn Hưng phủ, sau này sẽ cảm tạ trọng hậu vân vân…

Trong ngọc điệp có pháp ấn do Dương Khánh đóng, không thể nào là giả mạo.

- Đuổi trở về ư, giết người của ta đuổi về là có thể xong chuyện sao?!

Lưu Cảnh Thiên đang muốn tính sổ Chương Đức Thành, có người phối hợp tiêu diệt dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng y cũng sẽ không hồ đồ liên kết với Dương Khánh ngay tức khắc, ít nhất cũng phải mắt thấy là thật, nếu không ai biết là thật hay giả, chớ để trúng kế.

Lưu Cảnh Thiên không đáp ứng cũng không cự tuyệt, ngược lại cho Hùng Khiếu ở lại đi theo trong đội ngũ, tương đương với giữ y làm con tin.

Hùng Khiếu chỉ lộ vẻ thản nhiên, lần này y phụng mệnh Dương Khánh tới đây chính là vì thủ tín với Lưu Cảnh Thiên. Nếu đổi lại là tu sĩ tầm thường khác làm con tin chắc chắn khó có thể làm cho Lưu Cảnh Thiên tin tưởng, một sơn chủ sẽ có đầy đủ cân lượng.

Đến lúc này có thể nói là Hùng Khiếu mạo hiểm tánh mạng, một khi lộ ra sơ hở gì, nhất định phải chết.

Hùng Khiếu cũng không hổ là thủ hạ tâm phúc của Dương Khánh, không uổng công Dương Khánh hậu đãi nhiều năm, đến thời khắc mấu chốt lập tức ra tay, dám liều mình mạo hiểm vì Dương Khánh.

Đương nhiên chuyện này là nhờ Dương Khánh có phương pháp tiết chế kẻ dưới, nên dạy ra được một đám tâm phúc.

Tỷ dụ như Công Tôn Vũ mắt thấy Tần Vi Vi thân giữa trùng vây, biết rõ có mai phục còn mạo hiểm đi cứu, đám người Uông Hải, Lý Hữu Tiền và Trương Ngọc Nương cũng là như vậy, Uông Hải vì vậy chết trận.

Còn có Miêu Nghị, cũng là vì quan hệ với Dương Khánh, bất chấp hết thảy mở một đường máu cứu Tần Vi Vi ra.

Dĩ nhiên, trong đó cũng còn có một quan hệ ích lợi khác làm cho Hùng Khiếu bằng lòng tới đây mạo hiểm: y là tâm phúc của Dương Khánh, một khi Dương Khánh tiêu tùng, Hùng Khiếu chưa chắc có thể tốt lành gì hơn.

-----------

Sắc trời hơi sáng, ánh sáng chiếu xuyên qua tầng mây xám nặng nề khiến cho cả thiên địa mờ mờ.

Trên đỉnh núi bên ngoài cung điện có một phụ nhân thân khoác trường bào màu trắng, búi tóc cao lên, mày đẹp như vẽ, dáng vóc đầy đặn, đang chậm rãi đạp tuyết đọng, ung dung nhàn nhã đi giữa tuyết trắng rơi rơi như những đóa hoa mai trắng tới trước vách núi, dõi mắt ngắm trời đất bao la, toát ra đầy vẻ phong tình vạn chủng.

Cung điện này được đặt tên là Trấn Bính điện, mà phụ nhân một mình thưởng tuyết này không ai xa lạ, chính là điện chủ Trấn Bính điện Ô Mộng Lan.

Trong lúc nàng đang ngắm cảnh, có một thị nữ vội vàng chạy tới, hai tay dâng lên ngọc điệp.

Sau khi tra xét ngọc điệp trong tay, Ô Mộng Lan khẽ cau mày liễu, lẩm bẩm một mình:

- Trấn Ất điện đem binh công vào cảnh nội Trấn Bính điện ta ư? Làm sao có thể...

Giữa nàng và điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu đã âm thầm có ước định, có lẽ người khác không biết, nhưng người đã đạt đến tu vi như hai người lẽ nào lại không biết.

Lục Thánh rất vui khi thấy đám cao thủ bên dưới tự giết lẫn nhau, người cũ có tu vi cao bớt đi một chút, người mới mới có thể ló đầu lên. Nếu không tu sĩ tầng dưới chót không có cơ hội ra mặt tất nhiên sẽ xảy ra loạn, nếu ai ai cũng không chừa thủ đoạn nào tranh nhau cướp đoạt tài nguyên tu hành, vậy sẽ không có cách nào duy trì quy tắc giới tu hành hiện hành. Chỉ có dùng phương thức người mới thay người cũ lặp đi lặp lại tuần hoàn mới có thể duy trì cân bằng, mới không có ai dám khinh suất khiêu chiến đến địa vị Lục Thánh.

Giữa nàng và Hoắc Lăng Tiêu với nhau sẽ không ngu như vậy, cho nên âm thầm có ước định, tuyệt sẽ không tự tiện xuất binh tấn công đối phương. Tu vi hai người đều là Hồng Liên ngũ phẩm, bàn về thực lực muốn làm cung chủ còn quá xa vời, cho nên đối với cả hai bên đây chính là lúc từ từ đề cao tu vi.

Nếu như tu vi Hoắc Lăng Tiêu đột phá đến cảnh giới Tử Liên, có dã tâm dòm ngó chức cung chủ, Ô Mộng Lan ngược lại sẽ tin tưởng có khả năng này.

Huống chi tu vi hai người đã đạt đến cảnh giới này, nếu thật sự muốn tấn công đối phương cũng sẽ không ra tay tàn sát đám đông như người bên dưới. Nếu quả thật Hoắc Lăng Tiêu có lòng, nhất định sẽ chạy tới giết chết nàng, chỉ cần giết được nàng, muốn bình định thuộc hạ của nàng sẽ không phí công phu gì cả.

Cho nên mới nói, nếu Hoắc Lăng Tiêu thật sự muốn tấn công Trấn Bính điện cũng sẽ không ngu đến mức phái tiểu lâu la phía dưới công kích trước. Làm như vậy chẳng khác nào báo tin sớm cho nàng có chuẩn bị, như vậy rõ ràng là đầu óc Hoắc Lăng Tiêu có vấn đề.

- Bảo bên dưới làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không nên gặp chuyện tỏ ra kinh hoảng thất thố. Nếu như có người đánh vào, ngay cả địa bàn của mình cũng không giữ được, phế vật như vậy trấn thủ một phương thì có tác dụng gì, chẳng lẽ còn muốn ta tự thân xuất mã sao?

Ô Mộng Lan hừ lạnh một tiếng, tiện tay phá tan ngọc điệp trong tay thành phấn vụn, để cho một trận gió rét cuốn đi.

-----------

Lưu Cảnh Thiên đang dẫn đội chạy nhanh, dọc đường tập trung nhân mã các sơn, người càng ngày càng đông.

Dọc trên đường đi Hùng Khiếu bị kẹp ở giữa, trước sau trái phải có bốn vị sơn chủ phụng bồi, dáng vẻ bắt y làm con tin hết sức rõ ràng.

Phía trước xuất hiện một đội nhân mã nghênh đón. Thấy không phải là người bên mình, phe Lưu Cảnh Thiên nhanh chóng dừng lại, bày ra khí thế chuẩn bị nghênh chiến.

Hùng Khiếu lại bước ra khỏi hàng cười nói:

- Là bộ hạ của ta!

Thấy bất quá chỉ có chừng trăm người, Lưu Cảnh Thiên cũng không có làm khó, ngược lại để cho bọn họ đi vào, kẹp giữa đội ngũ của mình, chẳng khác nào đã kềm chế Hùng Khiếu và hết thảy bộ hạ của y, một khi có chuyện gì khác thường có thể giết chết ngay tức khắc.

Dương Khánh tiếp tục dẫn truy binh chạy thục mạng, dọc trên đường đi xem qua ngọc điệp mấy con linh thứu trở về đưa tới, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu lại nhìn truy binh phía sau đuổi đến cùng không chịu buông tha, cười lạnh một tiếng, phất tay hạ lệnh:

- Trở về Nam Tuyên!

Vất vả chạy vòng vòng cả đêm, hiện tại lại trở về Nam Tuyên phủ, coi như là bộ hạ Dương Khánh hoàn toàn bị y làm cho hồ đồ, là đang trêu chọc truy binh Chương Đức Thành chơi sao?

Quân Chương Đức Thành đuổi theo sau suốt đêm cũng khổ không thể tả, không biết phải đuổi tới năm nào tháng nào, long câu cũng không thể nào một mực chạy mãi như vậy, cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

Bản thân Chương Đức Thành cũng đã tức tối đầy bụng, chẳng lẽ là Dương Khánh muốn so kiên nhẫn với y sao?! Ta xem ngươi có thể chạy tới khi nào, có bản lãnh cứ chạy cả đời chớ có dừng!

Trong dãy núi nằm trên khu vực tiếp giáp giữa Nam Tuyên phủ và Vạn Hưng phủ, nhờ có thời gian một đêm do Dương Khánh kéo dài, sáu vị sơn chủ còn lại dưới quyền y đã dẫn quân tụ hợp xong, chờ ở chỗ này đã lâu.

Dương Khánh dẫn quân ầm ầm chạy tới, vừa chạm mặt nhân mã sáu sơn lập tức giơ tay lên hạ lệnh:

- Chuẩn bị nghênh chiến!

Nhân mã bôn ba cả đêm nhanh chóng theo y quay đầu, dàn hàng ngang thành hình chữ Nhất, nhân mã sáu sơn phía sau cũng tiến lên gia nhập trận nhóm.

Long câu chạy cả đêm mũi bốc ra nhiệt khí bừng bừng, các lộ sơn chủ chia ra đứng hai bên tả hữu Dương Khánh, ai nấy mắt hổ lom lom nhìn về phía trước.

Thanh Mai trả vật cỡi lại cho Miêu Nghị, nàng biết đại chiến sắp tới Miêu Nghị tu vi không cao còn phải ỷ vào một thân pháp bảo vật cỡi, một vị tu sĩ xui xẻo phía sau nhường vật cỡi cho Tần Vi Vi.

Trải qua cả đêm chữa trị, Tần Vi Vi đã khôi phục trạng thái thân thể, tóc dài tùy tiện cuốn lại phía sau, lại lấy xà mâu thương ra lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước đang vang lên tiếng long câu rầm rập, bất quá quần trắng trên người nàng vẫn còn loang lổ vết máu.

Nhân mã bản bộ nàng đã gần như chết sạch, chỉ còn lại có Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền, Trương Ngọc Nương, Miêu Nghị cùng Diêm Tu, chỉ có năm người theo sau lưng vị sơn chủ là nàng, coi như Trấn Hải sơn chỉ còn lại trên danh nghĩa.

Thật may là ban đầu bởi vì Hồng Miên và Lục Liễu tu vi không cao nên không dẫn theo, bằng không chắc chắn kết quả không tốt gì hơn.

Sườn núi bên cạnh xuất hiện gần bốn trăm người, hết thảy mặc áo lam thống nhất, vừa nhìn cũng biết là người của Lam Ngọc môn. Dương Khánh liếc nhìn nhưng không thấy đối phương gia nhập trận doanh mình nghênh chiến, ngược lại có vẻ muốn khoanh tay bàng quan.

Trong đội ngũ phía sau y cũng có không ít đệ tử Lam Ngọc môn, bất quá đã thuộc quyền cai quản của y. Những đệ tử Lam Ngọc môn bàng quan kia chạy tới tiếp viện, nhưng bây giờ lại không nhìn ra người ta có ý tiếp viện, làm cho sắc mặt của Dương Khánh hơi trầm xuống.

Phía trước quân Chương Đức Thành bức tới, thấy bên này đã bày ra khí thế quyết chiến lập tức giảm chậm tốc độ, cũng đang bày ra trận thế.

Trên sườn núi chợt có một người một long câu lao xuống, chính là trưởng lão Hồng Trường Hải phụ trách qua lại giữa Lam Ngọc môn với Nam Tuyên phủ.

Dương Khánh lạnh lùng nhìn lão hỏi:

- Hồng trưởng lão, Lam Ngọc môn các ngươi làm như vậy là ý gì?

Hồng trưởng lão ôm quyền nói:

- Dương phủ chủ, chuyện này là bất đắc dĩ, chỉ vì có người Trấn Ất điện tới Lam Ngọc môn ta phát ra cảnh cáo, nếu thế lực bên ngoài Trấn Ất điện còn dám tham dự vào chuyện của Trấn Ất điện, Trấn Ất điện sẽ xua binh đạp bằng Lam Ngọc môn.

Dương Khánh nổi giận, đã đoán được là ai cản trở, thật may là y đã chuẩn bị chu đáo sẵn sàng:

- Vậy các ngươi còn tới nơi này làm gì, muốn xem náo nhiệt ư?

- Cũng không phải!

Hồng trưởng lão không để ý nói:

- Trước lúc tới đây tệ chưởng môn từng có dặn dò thế lực bên ngoài Trấn Ất điện không thể xen vào, nhưng không nói thế lực bên trong Trấn Ất điện cũng không thể xen vào. Chỉ cần phủ chủ bằng lòng cho thêm một ít đệ tử Lam Ngọc môn gia nhập Nam Tuyên phủ, hết thảy sẽ không thành vấn đề. Người khác cũng không nói được gì, những người này đều là chưởng môn cố ý chuẩn bị cho phủ chủ, phủ chủ muốn bao nhiêu toàn bằng tâm ý phủ chủ, Lam Ngọc môn không dám có chút miễn cưỡng!

Đại chiến sắp tới, làm như vậy còn nói không có chút miễn cưỡng, bọn Tần Vi Vi nghe vậy tức giận nhìn lại, đây rõ ràng là đang lâm trận uy hiếp, thừa dịp cháy nhà hôi của.

Hôm nay đệ tử Lam Ngọc môn ở Nam Tuyên phủ đã nhiều tới mức cực kỳ phiền phức, nếu lại để cho một đống lớn đệ tử Lam Ngọc môn gia nhập Nam Tuyên phủ nữa, Nam Tuyên phủ hẳn sẽ thành của Lam Ngọc môn. Vị phủ chủ Dương Khánh sẽ trở thành bù nhìn, sau này đừng mơ chỉ huy được nữa, cho dù là Dương Khánh đánh thắng trận này thì có ý nghĩa gì, cũng chỉ tương đương với chắp tay dâng Nam Tuyên phủ cho người khác.

Miêu Nghị xếp hàng sau lưng Tần Vi Vi như có điều suy nghĩ, mãi đến lúc này, giờ phút này hắn mới hiểu được mâu thuẫn giữa Dương Khánh và Lam Ngọc môn.

Hồng trưởng lão lại lấy từ trong một chiếc nhẫn trữ vật ra một chiếc đầu khôi nghịch nghịch trên tay, chính là món pháp bảo tam phẩm kia, dường như muốn cho Dương Khánh suy nghĩ kỹ, nếu không chắc là sẽ không cho y mượn món pháp bảo này.

Dương Khánh chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nhìn, mặt không lộ vẻ gì nói:

- Mời Hồng trưởng lão trở về bên cạnh xem cuộc chiến, hôm nay sẽ làm cho Hồng trưởng lão biết Dương Khánh ta không phải là mọi chuyện đều phải dựa vào Lam Ngọc môn. Không có hảo ý của Hồng trưởng lão, trận chiến này Dương Khánh ta cũng tất thắng!

Đám sơn chủ hai bên Dương Khánh lập tức quơ múa vũ khí hô to:

- Tất thắng! Tất thắng...

Ngay cả Tần Vi Vi cũng gào to theo, đám Miêu Nghị phía sau tự nhiên cũng cùng nhau hô to tất thắng.

- Nếu phủ chủ cố chấp như vậy, Hồng mỗ cũng không tiện không tuân pháp chỉ chưởng môn, lui sang một bên trước. Nếu phủ chủ nghĩ kỹ, chỉ cần kêu lên một tiếng, Lam Ngọc môn ta vẫn chờ đợi bên cạnh, có lẽ sẽ không muộn.

Hồng trưởng lão nói xong thu món pháp bảo kia, quay đầu giục long câu chạy lên sườn núi.

Chương Đức Thành phía trước bày xong trận thế, đầu tiên thấy có thêm một đám đông đệ tử Lam Ngọc môn có thể nói âm thầm kinh hãi, có vẻ không dám khinh cử vọng động. Nhất là thấy chiếc đầu khôi kia xuất hiện càng thêm sợ hết hồn, bất quá sau khi thấy rõ song phương trao đổi, trong lòng y vui vẻ, đại khái hiểu ra Hà Vân Dã cản trở ở sau lưng đã có hiệu lực.

Nhất thời y lạnh lùng dẫn người chậm rãi ép tới, áp trận ở phía trước lớn tiếng nói:

- Thất phu Dương Khánh, vì sao không chạy nữa, phải chăng đã lâm vào bước đường cùng?!

Y vừa dứt lời, phía sau thình lình truyền đến một tràng tiếng vó long câu rầm rập, khiến cho y giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Dương Khánh nhất thời cười khẩy, thi pháp truyền âm, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp nơi:

- Tên phản nghịch Chương Đức Thành này, chết đến trước mắt còn không tự biết, còn dám lớn lối mà không biết thẹn!

Chương Đức Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thật nhiều nhân mã đang cấp tốc chạy tới nơi này, không khỏi biến sắc.