Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phó Vũ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ ngầu tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Chu Dực, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, thở hổn hển nói: “Cùng lắm thì tao dính tội ‘tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc’, nhiều nhất cũng chỉ bị xử vài năm tù thôi. Nhưng mà, mày thì phải cẩn thận đấy. Nếu không giết được tao, thì hãy chuẩn bị tinh thần bị tao giết chết!”
Đối mặt với lời đe dọa trần trụi như vậy, thần sắc Chu Dực không hề thay đổi, anh từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc bén như dao đâm thẳng vào đáy mắt đối phương, nhàn nhạt nói: “Trong lòng anh tự biết rõ hơn ai hết, chỉ cần anh đã vào đó, thì tuyệt đối không phải là vấn đề bị xử vài năm. Tôi cá với anh, khi tin tức anh bị bắt truyền ra khỏi cái sân này, đường dây nóng tố giác của tổ chuyên án sẽ reo không ngừng, tài liệu chứng cứ nhận được sẽ chất đầy cả bàn. Những nạn nhân và người nhà của họ, những người hận không thể ăn tươi nuốt sống thịt anh, những người biết chuyện từng sợ hãi sự tàn nhẫn của anh mà không dám ra mặt làm chứng, đều sẽ nhân cơ hội này ùa lên, đánh cho anh tơi bời con chó sa cơ này! Anh còn mơ tưởng chỉ bị xử vài năm sao? Đừng có mơ nữa! Loại chó má như anh, kết cục cuối cùng chỉ có thể là viên đạn từ họng súng hành quyết!”
Từng nhát dao thấy máu, từng đường kiếm xuyên tim!
Từng lời lẽ đâm thấu tâm can, không chút lưu tình nghiền nát chút may mắn tự lừa dối bản thân trong lòng Phó Vũ, nỗi sợ hãi vô biên lập tức ập đến như thủy triều, khiến cảm xúc của Phó Vũ gần như sụp đổ.
Đừng nói là Phó Vũ, ngay cả Tạ Chiếu Long, Tôn Mị và những người khác ở gần đó nghe những lời này cũng cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Phó Vũ giãy giụa đứng dậy, kích động gào lớn: “Bố tôi là Bí thư Huyện ủy, các người không động được vào tôi, không động được vào tôi!”
Leng keng leng keng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên cùng với tiếng gào của Phó Vũ trong sân.
Chu Dực lấy điện thoại ra, nhìn dãy số lạ trên màn hình, khẽ nhíu mày.
“Điện thoại của bố tôi đấy, anh nghe đi, mau nghe đi!” Phó Vũ như vớ được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng ra hiệu cho Chu Dực, thúc giục.
Chu Dực trầm ngâm hai giây, sau đó, dưới ánh mắt tuyệt vọng của đối phương, anh cúp điện thoại.
Cho dù là Phó Bình Giang gọi đến, thì có thể làm gì chứ?
Anh không thể thả người, vậy thì cần gì phải tốn lời.
“Anh nghe đi, tại sao anh không nghe?” Phó Vũ như một kẻ cờ bạc đã thua sạch mọi thứ, mắt đỏ ngầu hét lên điên cuồng.
Chu Dực ghét bỏ liếc nhìn đối phương một cái, lạnh giọng ra lệnh: “Dẫn đi!”
Hai cán bộ hình sự rõ ràng do dự một chút, bởi vì họ rất rõ, nếu mình làm như vậy, rất có thể sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ từ Bí thư Huyện ủy.
“Tránh ra.”
Thiệu Danh Bảo và Chu Kiến Bình đưa tay gạt hai kẻ nhát gan đang do dự sang một bên, sau đó mỗi người một bên kẹp chặt cánh tay Phó Vũ.
Cái gọi là ‘phú quý trong hiểm nguy’, một khi đã quyết định đặt cược vào đội trưởng, thì tuyệt đối không thể do dự, ba lòng hai ý.
Tạ Chiếu Long và Tôn Mị cùng những người khác trơ mắt nhìn Phó công tử bị kéo đi, trong lòng tự nhiên dấy lên cảm giác thỏ chết cáo buồn.
Đặc biệt là Tạ Chiếu Long, hắn cảm thấy nếu kết cục cuối cùng của Phó Vũ là ăn đạn, thì tội của hắn cộng lại cũng đủ để bị bắn hai lượt rồi.
Vậy nên, Chu đội, chúng ta là một phe, đúng không?
Cái tên Phó Vũ kia muốn có ý đồ với bố mẹ anh, vẫn là tôi ngăn cản không cho đấy.
Cùng lúc đó, gần nhà Chu Dực, hai chiếc xe cảnh sát vẫn luôn trong trạng thái tuần tra.
“Tất cả mở to mắt ra, hễ thấy người khả nghi nào, lập tức đến kiểm tra.” Đội trưởng trung đội hai Lưu Trí không ngừng dặn dò cán bộ cảnh sát cấp dưới.
Anh ta và Vương Hồng Vũ của trung đội ba, một người phụ trách khu dân cư nhà Chu Dực, một người phụ trách đưa đón Chu Vĩnh Tân đi làm.
Mục đích chỉ có một, đó là phải đảm bảo an toàn tính mạng cho bố mẹ đội trưởng.
...
Văn phòng Bí thư Huyện ủy.
Phó Bình Giang chắp tay sau lưng, có chút thẫn thờ nhìn bốn chữ ‘Đốc Hành Trí Viễn’ trên tường. Đây là do Phó Chủ tịch Chính hiệp tỉnh Vương Hoành Dân tự tay viết, là ông ta đã bỏ nhiều tiền mới có được.
Đối với việc Chu Dực từ chối nghe điện thoại, ông ta thực ra không hề bất ngờ.
Đối phương đã chọn cùng thuyền với Nghiêm Hướng Vũ, hơn nữa còn là trong tình huống đã phát hiện bằng chứng phạm tội của Phó Vũ, thì về cơ bản không thể nào còn nghe theo mệnh lệnh của ông bí thư huyện ủy này nữa.
Biết rõ như vậy, tại sao ông ta vẫn phải gọi điện thoại này?
Bởi vì Phó Vũ là con trai duy nhất của ông ta, chỉ cần có một tia hy vọng, ông ta cũng phải thử một lần.
Lúc này Phó Bình Giang có chút hối hận, tại sao lại sắp xếp cho con trai một chức vụ nhàn rỗi ở Cục Điện lực.
Nếu không, Phó Vũ sẽ không phải là cán bộ nhà nước, cái gọi là ‘tội tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc’ cũng sẽ không thể gán cho Phó Vũ, như vậy sẽ có không gian thao tác rộng lớn hơn.
Sự việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.
Dù thế nào đi nữa, con trai nhất định phải cứu!
Nghĩ đến đây, ông ta cầm điện thoại lên gọi cho Viện trưởng Viện Kiểm sát huyện Hạ Hải Đông.
“Vụ án của Phó Vũ nên do Viện Kiểm sát nhân dân huyện trực tiếp thụ lý theo pháp luật, anh lập tức đến Công an huyện đòi người.”
Phó Bình Giang trực tiếp ra lệnh bằng giọng điệu không thể nghi ngờ.
“Bí thư yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay.” Hạ Hải Đông không chút chần chừ đáp lời.
Đặt điện thoại xuống, Phó Bình Giang suy nghĩ một lát, lại gọi thêm một số nữa.
“Thư ký Chung, tôi lập tức đi thành phố, có việc gấp cần gặp Thị trưởng, làm phiền cô xem Thị trưởng có thời gian không. Đa tạ đa tạ, vậy tối nay chúng ta gặp.”
Hai cuộc điện thoại gọi đi, Phó Bình Giang trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút, ông ta lại nhìn dòng chữ trên tường một lần nữa, quyết định tạm thời chưa động đến mối quan hệ này.
...
Khi Chu Dực áp giải Phó Vũ trở về Công an huyện, cả huyện thành đều chấn động.
Phó Vũ bị bắt rồi.
Phó Vũ cũng bị Chu Dực bắt rồi.
Đúng rồi, tại sao lại nói ‘cũng’?
Chu đại đội trưởng một lần nữa dùng sự thật sắt đá để chứng minh cho toàn thể nhân dân trong huyện thấy quyết tâm và năng lực không đội trời chung với tội ác của mình! Quan trọng nhất là năng lực!
Mô tả đơn giản thì là — Rắc một tiếng vang trời, tiểu Chu đến làm đội trưởng, dẫn dắt mọi người diệt trừ kẻ xấu, hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ...
Từng hàng cửa sổ mở toang của tòa nhà Công an huyện, đồng loạt thò ra những cái đầu.
Họ nhìn chiếc xe cảnh sát từ từ dừng lại bên dưới, nhìn Phó công tử lừng danh bị áp giải xuống xe, rồi lại nhìn dáng người cao ráo đó bước vào tòa nhà.
“Cùng là làm cảnh sát, sao mà chênh lệch lớn đến thế chứ?” Trong phòng công tác chính trị, Dương Liễu chống cằm, vừa liếc nhìn Trịnh Nhất Phàm vừa cố ý nói.
“Không thể so sánh được. Nói thật lúc đầu, tôi cũng có chút không phục, nhưng sau này tôi dần dần hiểu ra, trên đời này luôn có một loại người, sinh ra là để khiến anh phải ngưỡng mộ, khâm phục thậm chí là sùng bái. Vậy nên, thừa nhận người khác ưu tú có gì khó đâu? Không, đối với tôi thì chẳng khó chút nào!” Trịnh Nhất Phàm cười hì hì nói.
“Anh không phải sắp làm thư ký cho Nghiêm huyện trưởng rồi sao? Cố gắng làm tốt nhé, nhất định cũng sẽ không kém đâu.” Dương Liễu nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cổ vũ Trịnh Nhất Phàm.
Cô vừa rồi chỉ là nói đùa, thực ra, cô vẫn luôn có ấn tượng tốt về Trịnh Nhất Phàm, không chỉ có tài văn chương, viết tài liệu giỏi, mà tính cách còn ôn hòa, luôn nhường nhịn cô, quan trọng hơn là, còn khá đẹp trai.
Trịnh Nhất Phàm cười cười, tin tức này cậu vẫn chưa kịp nói cho Chu Dực.
Trước đây đều là Chu Dực che chở cho cậu ta, bây giờ, cậu ta cuối cùng cũng có cơ hội báo đáp đối phương rồi.
Ps: Đôc Hành Trí Viễn - siêng năng và có tầm nhìn xa.
--------------------