Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thời tiết dần dần trở nên âm u, cành liễu rủ khẽ đung đưa trong gió nhẹ.

Hai người họ dạo bước dọc theo con đường mòn ven hồ, thỉnh thoảng có những chú cá vàng đỏ rực tự do bơi lội trong hồ, tạo nên từng vòng gợn sóng lan vào bờ, như những nốt nhạc nhảy múa.

"Có lạnh không?"

Thẩm Lãng thấy Tô Nhạc Tuyên rụt cổ lại, liền chủ động đổi chỗ cho cô ấy, thay cô ấy che chắn gió mát thổi từ phía hồ.

Đây không phải là chiêu trò gì, Thẩm Lãng từ nhỏ dưới sự "huấn luyện" của hai cô em gái, việc chăm sóc con gái vẫn rất thành thạo.

Nếu như không có bạn gái, Thẩm Lãng, người có cuộc sống hằng ngày tương đối tinh tế và tỉ mỉ, cũng có thể coi là một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa chu đáo.

"Vẫn được."

Tô Nhạc Tuyên trong lòng ấm áp, do dự một chút rồi sau đó, trực tiếp đặt bàn tay hơi lạnh của mình vào túi áo khoác của Thẩm Lãng, cười khúc khích nói: "Như vậy thì không lạnh."

"Phải không? Anh xem một chút."

Thẩm Lãng đưa tay vào túi áo khoác ngoài, nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn ấm áp của Tô Nhạc Tuyên, đồng thời tìm đúng góc độ để mười ngón tay đan vào nhau, hài lòng gật đầu.

"Xác thực thật ấm áp, không ngờ tay con gái lại mềm như vậy ha."

Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên trước đó dắt tay đều là nắm chặt bàn tay, còn kiểu mười ngón đan xen thân mật như vậy thì lại là lần đầu tiên.

"Chán ghét. . ."

Tô Nhạc Tuyên mặt đỏ bừng, trong túi, ngón tay cô ấy lại chủ động siết chặt bàn tay lớn của Thẩm Lãng.

Hai người đi dạo đến trung tâm hồ Nam Đình, phát hiện người qua đường càng ngày càng ít, thời tiết càng ngày càng âm u, trong tầng mây phảng phất còn có sấm rền vang vọng.

"A...? Hình như trời mưa nha?"

Tô Nhạc Tuyên sờ lên trán mình, cảm nhận giọt mưa, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời âm u: "Dự báo thời tiết cũng không nói hôm nay có mưa vào buổi chiều nay."

"Cảm giác mưa càng lúc càng lớn."

Thẩm Lãng sờ lên những giọt mưa trên tóc, chỉ vào cái đình phía trước nói: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi vào đây tránh một chút đi, đợi mưa tạnh anh sẽ lái xe đưa em về trường."

Hồ Nam Đình rất lớn, đi dạo từ đầu đến cuối cũng phải mất hơn một giờ.

Thẩm Lãng lại đang ở vị trí trung tâm của hồ, cách lối ra khá xa, hắn liền nắm tay Tô Nhạc Tuyên chạy vào trong đình tránh mưa.

Hai người vừa chạy vào trong đình, mưa liền càng lúc càng lớn.

Lúc đầu chỉ lất phất vài hạt, sau đó càng ngày càng dày đặc, càng lúc càng lớn, nước mưa không ngừng trút xuống từ không trung, toàn bộ hồ Nam Đình đều chìm vào một màn nước trắng xóa.

Nước mưa xối xả rơi xuống mặt hồ, tóe lên từng đóa bọt nước.

Bốn phía trên đường mòn đã không còn người đi đường nào, phóng tầm mắt nhìn ra, tất cả đều là một màu trắng xóa.

"May mắn chạy nhanh, thật là mưa lớn nha."

Tô Nhạc Tuyên xoa xoa mép ghế đá, sau đó lười biếng quỳ lên đó, nhìn hồ Nam Đình bị mưa to gột rửa, với ngữ khí hài lòng trêu chọc nói.

Cô ấy rất thích không khí mưa rào xối xả như vậy, cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, hơn nữa lại có người mình thích ở bên cạnh.

"Thẩm Lãng, đoán chừng chúng ta phải tối nay mới có thể trở về đi."

"Đúng vậy a."

Thẩm Lãng từ phía sau nhìn xuống những đường cong mềm mại của Tô Nhạc Tuyên, còn thỉnh thoảng thấy cô ấy khẽ lay động vòng ba nhỏ nhắn, hắn tim đập nhanh, đỏ mặt sờ lên mũi.

Thẩm Lãng biết Tô Nhạc Tuyên không phải cố ý hấp dẫn mình, cô ấy vốn có tính cách đơn thuần, tùy tâm sở dục.

"A... ~~ Hôm nay đi thật nhiều đường, chân mỏi nhừ rồi!"

Tô Nhạc Tuyên xoay người lại ngồi xuống, duỗi thẳng đôi chân dài đang mặc quần jean của mình, hài lòng vươn vai một cái.

"Xem ra em bình thường chắc là ít vận động, mới đi có chút đường thôi mà."

Thẩm Lãng mỉm cười ngồi bên cạnh Tô Nhạc Tuyên, vẫn nắm chặt tay cô ấy, còn quan tâm kéo nhẹ cổ áo của cô ấy ra ngoài, ngăn gió lạnh thổi vào.

"Em tương đối lười nha."

Ngoài đình mưa rơi tầm tã, tiếng mưa rơi ồn ào che lấp mọi tạp âm, người mình thích lại đang ở bên cạnh.

Trong không khí lãng mạn này, Tô Nhạc Tuyên tựa vào vai Thẩm Lãng làm nũng nói: "Hơn nữa sắp phải quân huấn rồi, lười được ngày nào hay ngày đó."

Thẩm Lãng không đáp lời, thuận tay ôm lấy eo thon của Tô Nhạc Tuyên, hơi nghiêng người, ôn nhu vuốt nhẹ những sợi tóc bị gió thổi bay trên trán cô ấy.

"Có lạnh không? Có muốn anh khoác áo cho em không?"

"Không cần đâu, em còn chưa yếu ớt như vậy mà."

Cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên trên mặt nở nụ cười hạnh phúc lười biếng.

Hai người cứ như vậy tựa vào nhau, cùng nhau lắng nghe tiếng mưa to ngoài đình.

"Thẩm Lãng, chúng ta có phải đang yêu nhau không?"

Đúng lúc này, Tô Nhạc Tuyên đứng thẳng người dậy, nhìn Thẩm Lãng hơi có vẻ ngượng ngùng hỏi: "Anh, anh thích em không?"

Tô Nhạc Tuyên biết hai người họ hiện tại chính là đang yêu nhau.

Nếu không cũng sẽ không cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau dắt tay đi dạo hồ Nam Đình.

Chỉ có điều Thẩm Lãng từ đầu đến cuối vẫn chưa tỏ tình với cô ấy, Tô Nhạc Tuyên luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

Dưới tình huống bình thường, không phải đều là con trai tỏ tình xong, con gái đồng ý, rồi hai người mới đi xem phim, dạo phố các kiểu sao? Đó mới là logic yêu đương bình thường của các cặp đôi.

Nhưng Thẩm Lãng không những không tỏ tình với mình, ngược lại còn làm hết những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau thường làm.

Tô Nhạc Tuyên có tính tiểu thư giống như đa số nữ sinh khác.

Cứ việc cô ấy biết Thẩm Lãng thích mình, nhưng cô ấy vẫn muốn Thẩm Lãng tỏ tình với mình, cảm thấy như vậy mới xem như một cặp đôi bình thường.

【1: Đồ ngốc, nếu anh không thích em, có thể mỗi ngày trò chuyện với em, còn vào thứ Bảy nghĩ trăm phương ngàn kế dụ dỗ em ra ngoài chơi sao? 】

【2: Tô Nhạc Tuyên, anh yêu em, làm bạn gái của anh đi, anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em! 】

【3: Không trả lời, nhiệt liệt hôn cô ấy! 】

"Đồ ngốc, nếu anh không thích em, có thể mỗi ngày trò chuyện với em, còn vào thứ Bảy nghĩ trăm phương ngàn kế dụ dỗ em ra ngoài chơi sao?"

Thẩm Lãng đưa tay sờ lên gương mặt mềm mại của Tô Nhạc Tuyên, cười trêu chọc nói.

"Anh cũng là lần đầu tiên hẹn con gái đi chơi, những nơi chúng ta chơi hôm nay, anh thế nhưng đã suy nghĩ rất lâu đó, đến bây giờ anh cũng không biết em có hài lòng không."

Thẩm Lãng vốn định chọn đáp án số hai, hắn vốn thích cô gái xinh đẹp mà sáng sủa này, tự nhiên muốn trở thành bạn trai của cô ấy.

Nhưng Thẩm Lãng cảm thấy lựa chọn số một không chỉ có thể biểu đạt tình cảm yêu thích của mình dành cho cô ấy, mà còn có thể từ nửa câu sau trong lời nói, gián tiếp thể hiện sự coi trọng đối với Tô Nhạc Tuyên.

Quan trọng hơn là, câu nói này cũng không có ý tứ chủ động tỏ tình.

Bởi vì 【 thích em 】 không phải là 【 anh muốn em làm bạn gái của anh 】.

Như vậy cũng có thể trong cuộc sống sau này, hơi kìm hãm một chút tính cách có chút tùy hứng, nghịch ngợm, bướng bỉnh của Tô Nhạc Tuyên.

Cái này cũng giống như việc mua đồ vậy, người con trai chủ động tỏ tình với con gái, cảm giác nhu cầu của bản thân đã bộc lộ ra cho cô gái biết.

Như vậy trong quá trình hẹn hò sau này, người con trai tỏ tình trước, thái độ sẽ ít nhiều bị hạ thấp.

"Em rất hài lòng, còn nữa không được nói em ngốc!"

Tô Nhạc Tuyên quả nhiên có chút ngượng ngùng và vui sướng giải thích: "Những nơi này đều rất có ý nghĩa nha, hơn nữa em cũng là lần đầu tiên cùng con trai đi chơi lâu như vậy đó..."

"Hì hì, em hài lòng là tốt rồi."

Thẩm Lãng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tô Nhạc Tuyên, dần dần cúi người xuống.

Bận rộn cả ngày trời, cũng vì khoảnh khắc thần thánh này!

Tô Nhạc Tuyên lại cảm thấy rằng sau câu "Anh thích em" thì nên thêm vào "làm bạn gái của anh nhé?". Như vậy mới tính là chân chính tỏ tình.

Nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Lãng càng ngày càng gần, Tô Nhạc Tuyên có vẻ hơi luống cuống.

Nghĩ đến Thẩm Lãng cũng đã nói thích mình, cô ấy nghĩ đây cũng là tỏ tình rồi.

Tô Nhạc Tuyên liền có chút nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt hai bàn tay nhỏ đặt ở trên đùi, vừa hồi hộp vừa kích động chờ đợi.

Ngay tại hai người sắp chạm môi thì, Thẩm Lãng trực tiếp lên tiếng ngắt lời: "Chờ, chờ một chút!"

"Sao vậy!"

Tô Nhạc Tuyên vừa thẹn vừa giận chu môi nhỏ.

Không khí lãng mạn như thế, cô ấy đã lấy hết dũng khí, chuẩn bị cho nụ hôn chính thức.

Không ngờ Thẩm Lãng bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn.

"Không phải."

Thẩm Lãng tằng hắng một cái, đặt tay lên hai vai Tô Nhạc Tuyên, chăm chú và kích động hỏi: "Lần này, anh, anh có thể đưa lưỡi vào không?"