Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ thần du thiên ngoại.
Cuối cùng Cổ Lực Na Trát vẫn không trả lời bất kỳ nội dung nào, ngược lại đứng dậy mặc quần áo vào: “Đi! Ra ngoài!"
"Đi đâu vậy ạ?"
"Đi tìm Bạch Lương!"
Trợ lý hoảng sợ: "Chị, không phải chị muốn đi tỏ tình đấy chứ? Nhanh như vậy sao?!"
Lời này làm Cổ Lực Na Trát lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào.
Quay đầu cắn răng nghiến lợi nói:
"Nói linh tinh gì đó, chị và hắn là bạn bè, khi tâm trạng không tốt, cảm giác ở cùng hắn rất thoải mái, rất thư giãn. Chị mời hắn ăn khuya, tâm sự chuyện đời, hơn nữa đừng nhìn hắn bình thường ngơ ngác, kỳ thật hắn có rất nhiều lý lẽ kỳ quặc đấy."
"Ví dụ như ý nghĩa cuộc đời đó là đi bến tàu mua khoai tây chiên?"
"Gần như vậy ! "
Lời giải thích này rất kỳ cục! Nhưng trợ lý tin.
Bởi vì cô cũng có cảm giác như vậy, nhưng cô chỉ là một trợ lý nhỏ, có mấy lời không dám nói ra khỏi miệng.
Bình thường lúc này, Bạch Lương hẳn là đang ở phòng tập thể thao của khách sạn, thói quen sinh hoạt của hắn vẫn rất có quy luật.
Na Trát còn khuyên hắn đừng tập luyện chăm chỉ như vậy, cái người suýt chút nữa đột tử kia đã để lại bóng ma tâm lý cho không ít người trong đoàn phim.
Đúng vậy, phòng tập thể thao không lớn lắm ở khách sạn, mỗi ngày Bạch Lương đều bao trọn.
Trân trọng sinh mệnh, hãy tránh xa tập thể hình.
Người của đoàn làm phim này có lẽ phải mất vài tháng mới hoàn hồn, sợ đến mức không dám tập nữa.
Bạch Lương cảm thấy cũng có lý, vì thế bắt đầu cách một ngày đi phòng tập thể thao một lần, thời gian rảnh thì đọc sách, học chút kiến thức hữu dụng hoặc là vô dụng.
Hoặc là.
"Đè nó, đè nó! Đợt này nó chết chắc!"
"Cậu đừng vội, tôi đang tới, tôi đang tới."
"Xong, tôi chết rồi." Lâm Canh Tân giống như mất hết sức lực nằm trên ghế, quay đầu nhìn Bạch Lương thao tác.
Sau đó liền nhìn thấy hắn điều khiển tướng đi mid ăn cua sông.
Dường như chú ý tới "ánh mắt tử thần" bên cạnh, Bạch Lương đầu cũng không quay lại: “Tôi có qua đó cũng chết, Leesin đã có một trang bị rồi."
"Cậu không tới làm sao biết?"
"Vậy tôi tới."
Vì thế hai phút sau liên minh giữa đường trên và đường giữa, một chết một trọng thương.
Hai người liếc nhau, nhìn chiến tích 0-6 của mình và chiến tích 7-1 của Bạch Lương, Lâm Canh Tân dường như nghĩ tới hồi ức không tốt lắm.
Mặt mày tái mét.
Dường như nghĩ tới tuyển thủ chuyên nghiệp tương lai có tỷ lệ thắng 100%.
Cũng may Bạch Lương không mắng hắn, thậm chí còn nhường cho hắn một đợt lính, làm hắn có chút không quen.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân hắn thích tìm Bạch Lương cùng chơi game, chơi giỏi mà không mắng người khác.
Cảm xúc quá ổn định!
Nếu hắn là nữ thì hắn cũng muốn yêu rồi.
Còn nữa.
Khi đồng đội sắp thua cuộc bắt đầu trút giận lên người Lâm Canh Tân, Bạch Lương lại ra tay!
Nửa sau của ván chơi này, Bạch Lương và các đồng đội trò chuyện rất lâu.
Nói về cha mẹ, nói về quá khứ, nói về tương lai, nói về hiện tại, nói đến mức không nói nên lời.
Có câu:
Ba đường nát bét, dương cầm tấu vang, thung lũng còn hơn Vienna.
Nhà chính tan hoang, gia phả niêm phong, hồi máu còn hơn cả Võ Lâm Phong.
【 Do hành vi tiêu cực hoặc lời nói không thích đáng, chúng tôi đã hạn chế bạn phát biểu trong trò chơi 】
"A! Bị cấm chat rồi." Bạch Lương gãi gãi đầu, vội vàng chia tay, còn có rất nhiều lời chưa kịp nói, hắn cũng chưa nói tục gì mà.
"Luôn đòi hỏi ở em, lại chưa từng nói cảm ơn em."
Bạch Lương lập tức cảm thấy thắt lưng mình đau nhức, ánh mắt nhìn Lâm Canh Tân giống như đang nhìn chó.
Làm người đi, cảm giác thắt lưng đã bị Phương Thiên Họa Kích đâm rồi!
"Khụ khụ." Lâm Canh Tân lúng túng, lựa chọn nói sang chuyện khác: "Tôi cảm thấy cậu có thể đi đánh chuyên nghiệp."
Bạch Lương bất đắc dĩ lắc đầu: "Ai có thể đánh thắng được cô bạn đồng hương luyện đồng tử công của Yoona chứ !"
Kích hoạt từ khóa.
Lâm Canh Tân quay đầu liền bắt đầu lén nói xấu với Bạch Lương: “Tôi nói cho cậu biết, cậu không biết bất đồng ngôn ngữ khi quay cảnh đối diễn sẽ khó chịu đến mức nào đâu! Có đôi khi tôi không nhớ được lời thoại, chỉ có thể từ vẻ mặt của cô ấy để đoán, kết quả cũng căn bản không hiểu, không biết còn tưởng rằng cô ấy thất tình, rõ ràng đoạn phim kia là quyết biệt."
Lần này Bạch Lương không chiều hắn, nói một câu rất khách quan: "Tôi cảm thấy hai người diễn không khác biệt lắm."
Không phải, anh bạn à, sao anh bạn lại nói thế!
Anh bị cô nàng xấu xa của Hàn Quốc mê hoặc rồi sao?!
Lâm Canh Tân lập tức bắt đầu ngụy biện, nhưng Bạch Lương tỏ vẻ mình đã xem qua "Sự Quyến Rũ Khi Về Nhà".
Cậu mới ở đâu ra thế, Hồng Thế Hiền đối mặt với hai cô gái, một người nói tiếng Quảng Đông một người nói tiếng Hàn, người nào hắn cũng nghe không hiểu, không phải vẫn diễn như thường sao.
Cũng may Lâm Canh Tân cũng chỉ thuận miệng nói, ngụy biện thất bại. Vậy thì nhận đi.
Ngược lại có chút hứng thú khác.
Nói đúng ra, hắn đột nhiên có chút muốn làm một chuyện xấu.
Rất hợp lý.
Chó quả thật sẽ đi trêu Capybara.
Vì vậy lông mày nhíu lại, lộ ra nụ cười xấu xa: “Cậu sắp phải quay cảnh hôn với Na Trát rồi đúng không? Có mong đợi không?"