Showbiz: Từ Người Mẫu Nam Tới Ông Hoàng Giải Trí

Chương 9. Ngựa có Xích Thố, người có Lữ Bố

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ôm điện thoại không buông tay, luôn chú ý tin nhắn của một ai đó hoặc một vài người, có lúc trả lời ngay, có lúc lại do dự mãi.

Không phải là thả thính, thì là đang mập mờ với ai đó.

Không giống như là đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Đây là giả thiết táo bạo của Bạch Lương đối với trạng thái này của Cổ Lệ Na Trát lúc trước.

Hắn không phải là tên cặn bã gì, ít nhất hắn tự nhận là không phải, nhưng thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.

Yêu đương nhiều, tự nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn.

Lấy một ví dụ, kiếp trước Bạch Lương từng có một lần trải qua:

Khi xem phim, giữa chừng đi vệ sinh, lúc trở về phát hiện trên màn ảnh lớn xuất hiện một nhân vật trước đó không có.

Thuận miệng hỏi bạn gái một câu: "Anh ta là ai?"

Kết quả bạn gái lập tức căng thẳng, vô thức hỏi ngược lại: "Anh biết từ lúc nào?"

Khi đó Bạch Lương còn rất non nớt, suy nghĩ một phút đồng hồ cũng không hiểu ý tứ gì.

Sau đó mới phản ứng lại, kết quả đương nhiên là chia tay với bạn gái kia, cho dù đối phương giải thích là chưa đến mức ngoại tình, chỉ là đối tượng xem mắt do gia đình giới thiệu.

Đương nhiên, ngày hôm sau liền xuất hiện một cô nàng Bạch Phú Mỹ vừa có tiền vừa xinh đẹp hơn thổ lộ với hắn, nói cái gì mà biết hắn độc thân liền nhanh chóng chạy tới. Đây là chuyện ngoài lề không liên quan.

Có không ít trường hợp tốt xấu tương tự, khiến cho Bạch Lương, một anh chàng đẹp trai đơn thuần ban đầu không hiểu phụ nữ, dần dần tiến hóa thành một tay chơi lão luyện.

Đừng nói là yêu, kiếp trước hắn kết hôn rồi ly hôn cũng không ít lần.

Yêu đương, chia tay, hòa giải, ly hôn, tái hôn, chia tài sản, những quy trình này Bạch Lương đều nắm rõ.

Nhưng mà cô gái nhà người ta không quan tâm là đang thả thính hay là mập mờ với ai, cũng không có quan hệ quá lớn với hắn.

Bây giờ chưa có chủ là được, nếu không lúc hắn nhìn chân người ta ít nhiều sẽ có chút không được tự nhiên.

Hắn chỉ muốn ngắm chân thôi, hắn có tội gì chứ?

Ăn sáng xong, trò chuyện xong, nhanh chóng trở về phòng tiếp tục chuẩn bị trước khi quay phim.

Bạch Lương vẫn rất quan tâm đến chuyện diễn xuất này.

Trước đó đã muốn nghiên cứu kỹ nhân vật Lưu Biện này một chút, nhưng thật sự không có nhiều không gian để nghiên cứu.

Lữ Bố thì khác, câu chuyện của hắn tương đối quen thuộc.

Gia nô ba họ, võ tướng đệ nhất tam quốc, ngầm thừa nhận việc có thể bị đánh hội đồng, sau khi Lữ Bố chết người người đều có dũng khí của Lữ Bố.

Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là. Ta bị tửu sắc làm hại, không ngờ lại tiều tụy như vậy! Từ hôm nay trở đi cai rượu!

Chỉ là Bạch Lương hơi tưởng tượng một chút về việc mình diễn Lữ Bố, trong đầu lại không hiểu sao xuất hiện gương mặt của Lữ Tiểu Bố.

Hít !

Xem "Căn hộ tình yêu" nhiều quá cũng có cái hại.

Về phần Cổ Lệ Na Trát đóng vai Điêu Thuyền thì Điêu Thuyền vẫn còn đang trên đường cưỡi ngựa đến.

Cuối cùng, nghiên cứu một chút về vai diễn Lữ Bố và nhân vật trong chính sử, lại kết hợp với kịch bản "Võ Thần Triệu Tử Long", Bạch Lương đã làm bài tập rất tốt.

Thời gian chuẩn bị một ngày tuy rằng hơi ngắn, nhưng tranh thủ một chút thì cũng đủ dùng.

Nhưng mà đợi đến ngày thứ hai hắn hăm hở chạy tới đoàn làm phim, đạo diễn tuyển vai Tôn Cường trước đó lại tìm tới hắn trước.

Trên mặt có chút khó xử.

Phải nói, hắn diễn rất tốt.

Bạch Lương ngược lại là không nhìn ra đối phương đang diễn, thật sự cho rằng có chuyện gì.

"Tiểu Bạch, cậu biết cưỡi ngựa không?" Trong mắt Tôn Cường hơi có chút mong đợi hỏi.

Nhưng câu trả lời của Bạch Lương lại làm cho hắn có chút thất vọng.

"Biết ạ."

Bạch Lương thầm nghĩ tưởng có chuyện gì chứ, hắn không nhuwnxxg học cưỡi ngựa, hắn còn học cưỡi ngựa chuyên nghiệp.

Vẫn luôn có Bạch Phú Mỹ nuôi hắn, phát triển thêm chút sở thích tốn kém, không có gì là quá đáng.

Thật ra thì hắn chơi giỏi nhất hẳn là Golf, trò chơi vận động càng dựa vào may mắn, hắn tự nhiên càng lợi hại.

Nhưng Tôn Cường ngược lại không hài lòng lắm với câu trả lời này của hắn.

Sao cậu lại có thể biết chứ?

Theo bản năng nghẹn lời, còn nói: "Cậu đừng cậy mạnh, đến lúc quay phim thật sự để cậu cưỡi ngựa quay, lại xảy ra chuyện gì đoàn làm phim không gánh nổi."

"Tôi thật sự biết." Bạch Lương vỗ ngực đảm bảo.

Rất muốn lấy ra một quyển chứng chỉ trình độ cưỡi ngựa quốc tế cho Tôn Cường xem, nhưng đáng tiếc, kiếp này hắn còn chưa đi thi.

Nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột, Tôn Cường cũng chỉ có thể nghĩ cách khác: "Vậy cậu có học võ thuật không?"

"Cái này thì chưa học." Bạch Lương thành thật nói.

Tôn Cường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp, chỉ là muốn thuận tay bán một cái nhân tình thôi, sao mà khó thế.

Trong lòng lại càng thêm bội phục ánh mắt của Dương Tinh.

"Nếu cậu không biết..." Tiếp tục giả bộ khó xử, sau đó lại cắn răng: “Vậy để tôi nghĩ cách cho cậu, đạo diễn có thể sẽ không hài lòng lắm, cậu về sau cũng phải học hỏi võ sư nhiều vào, nếu đã chọn cậu rồi, tôi nhất định không thể để cậu mất vai diễn này."

"Đạo diễn Tôn, anh đúng là người tốt! Cảm ơn anh!"

Đấy

Đúng rồi!

Tôn Cường cười rất tươi: "Lát nữa cậu qua đó thử ngựa của đoàn phim trước, cậu nói cậu biết cưỡi, đoàn phim vẫn phải xem qua."

"Vâng ạ."

Bạch Lương xoa xoa tay, người ngựa hợp nhất, Nhân Trung Lữ Bố, Mã Trung Xích Thố, bạn hiền đến đây!

Sau khi có được câu trả lời vừa ý từ Bạch Lương, Tôn Cường lại chạy đi tìm đạo diễn, nhưng không nói thẳng là Bạch Lương chưa từng đóng cảnh hành động, mà trước tiên khen hắn một phen.

Thấy đạo diễn đang cau mày cũng giãn ra, mới bồi thêm một câu: “Có điều cậu ấy là người mới, hơn nữa không giỏi cảnh hành động, nếu ngài không hài lòng, tôi có thể đi tìm người thích hợp hơn."

Nghe vậy, đạo diễn không giận, ngược lại cười vỗ vai Tôn Cường: “Làm tốt lắm, đoàn phim chúng ta cũng không chỉ có mình hắn là người mới, cảnh hành động có hơi phiền phức, nhưng cũng không phải không giải quyết được, tôi bảo võ sư chỉ dạy hắn nhiều hơn..."

Làm gì còn thời gian đi tìm người thích hợp hơn, chuyện này vốn dĩ là ép vịt lên kệ làm thiên nga.

Thực tế, tối qua Tôn Cường mới báo cáo với đạo diễn chuyện tìm được diễn viên dự bị cho Lữ Bố.

Cố tình ém lại một ngày, coi như kéo đến cuối cùng mới nói.

Đồng thời, làm việc gì cũng phải chừa đường lui, còn phải để lãnh đạo có chỗ bắt lỗi và giải quyết vấn đề.

Đều là mẹo nhỏ nơi công sở.

Tôn Cường: Tôi rất muốn tiến bộ!

Chuyện này làm gấp gáp, nhưng hắn muốn ăn trọn nhân tình của cả ba bên!

Ngay khi hắn còn đang đắc ý, hiện trường quay phim còn đang chuẩn bị bỗng nhiên vang lên từng tràng ồn ào.

Quay đầu nhìn lại, tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất tung bay.

Một người một ngựa như tên rời cung lao đi vun vút.

Tiếng vó ngựa dồn dập mà mạnh mẽ, thiếu niên trên lưng ngựa vững như núi Thái Sơn, thân thể theo lưng ngựa nhấp nhô lên xuống.

Quá nhanh, chỉ kịp dùng một chữ "ngầu" để hình dung.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng.

Đám đông hóng chuyện tại hiện trường kinh ngạc thốt lên, đồng thời lại có người kêu lên: "Không giảm tốc độ là đâm vào mất!"

Lúc chạy đến cuối bãi, thấy sắp không phanh kịp, Bạch Lương kéo dây cương, hai chân kẹp chặt, nửa thân trên của con ngựa dựng đứng lên.

Từ lúc xuất phát đến khi dừng lại, hiệu ứng thị giác chẳng khác nào AE86 của Akina biểu diễn màn drift qua rãnh nước ngay trước mặt mọi người.

Nhìn Bạch Lương cưỡi ngựa thong thả quay lại, Tôn Cường lúc này:???

Một tiếng "Đậu má" thật sự không nhịn được, buột miệng nói ra.

Nói xong liền hít một hơi khí lạnh, góp phần làm biến đổi khí hậu toàn cầu.

Cậu quá giỏi rồi?!

"Hắn là ai vậy?" Đạo diễn bên cạnh hỏi.

Tôn Cường phấn chấn tinh thần, cười toe toét nói: "Nhân Trung Lữ Bố, Mã Trung Xích Thố, đạo diễn!"