Tiệm Sủng Thú Siêu Thần

Chương 27. Là Vàng Tất Nhiên Không Sợ Lửa!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Rất nhanh, Tô Bình bình phục tâm tình lại, hắn lập tức hỏi hệ thống: "Có phải chúng ta định giá quá thấp rồi hay không? Nếu thứ này là lương thực dành cho sủng thú cao cấp dùng, hẳn là hiệu quả do nó mang đến không chỉ đáng giá 20 ngàn tệ chứ?”

Tô Bình có thể khẳng định nếu như thứ này có thể dẫn dắt đến một sủng thú cao cấp, để nó lĩnh ngộ ra năng lực hiếm có, vậy coi như là đằng sau lại thêm con số không cũng tính là giá rẻ rồi. Lần này, hắn gặp phải vận cứt chó mới nhặt được, người bình thường muốn mua còn chưa chắc đã có hàng mà bán đâu!

[Kí chủ không có quyền thương thảo về vấn đề giá cả.] Hệ thống lạnh lùng nói: [Thất Thải Phật Tâm Diệp cũng không phải là thức ăn đề cao ngộ tính tốt nhất, chỉ là linh thảo bình thường, hiệu quả cao nhất cũng vẻn vẹn hữu hiệu đối với sủng thú cấp 9, giá bán 300 năng lượng, hợp lý!]

Tô Bình suýt nữa hộc máu: "Có thể hữu hiệu đối với sủng thú cấp 9 đã là rất nghịch thiên rồi, ngươi có biết hay không? Lại hướng lên trên chính là Vương Thú, toàn bộ lục địa cũng không có bao nhiêu con đâu, ngươi còn muốn như thế nào nữa hả!”

[Không cần nói nữa, nếu không, trừng phạt trải nghiệm cảm giác đau đớn!] Hệ thống dứt khoát nói, thanh âm cũng càng lạnh thêm mấy phần.

Tô Bình lộ vẻ mặt bi phẫn, cái này hoàn toàn là không nói đạo lý!

Cuối cùng, Tô Bình vẫn là chỉ có thể ngoan ngoan thỏa hiệp, hắn vừa ôm theo tiếc nuối vừa đi kiểm tra phần lương thực còn dư lại, chờ tính toán xong tổng cộng giá bán, tâm tình của hắn đã dễ chịu hơn nhiều.

"Hiện tại lương thực đã vào chỗ, chỉ chờ bán đi thôi!” Tô Bình thở phào một cái, sau đó kéo cửa cuốn lên, nhìn ánh mặt trời loá mắt chiếu tới.

Lần này, hắn đi vị diện bồi dưỡng mất hơn nửa ngày trời, nhưng ở thế giới hiện thực chỉ mới trôi qua không đến một giờ.

Tô Bình trở lại trong cửa hàng, ngồi ở phía sau quầy một bên dùng máy tính điều tra tư liệu sủng thú trong Liên Bang, vừa tăng tốc thích ứng thế giới này vừa chờ đợi khách tới cửa.

Cũng không lâu lắm, đã có khách tới cửa rồi.

"Ông chủ, lấy một túi thức ăn cho Bạo Diễm Khuyển.” Người tiến vào một một thanh niên ăn mặc bình thường, gã vừa chơi điện thoại vừa nói, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Tô Bình thu hồi ánh mắt từ trên máy vi tính, quay người nhìn trên kệ hàng một lần, rốt cuộc tìm được một loại lương thực dành cho sủng thú cấp thấp cho họ nhà chó, nói: "Này, đây là Tam Diệp Viêm Thảo, vừa lúc thích hợp cho sủng thú họ nhà chó thuộc hệ hỏa, giá bán 380 tệ.”

"Được rồi.” Thanh niên vô ý thức đáp lời, vừa định trả tiền đã lập tức kinh ngạc ngẩng đầu hỏi lại: "Bao nhiêu?”

"380 tệ.” Tô Bình khẽ nhíu mày, sau đó lên tiếng giải thích: "Thứ này có thể tăng cường nồng độ nguyên tố hoả diễm trong cơ thể sủng thú, hơn nữa nếu dùng lâu dài cũng có xác suất nhất định để sủng thú cấp thấp hệ hỏa lột xác, tiến hóa thành sủng thú cao hơn.”

"Nồng độ nguyên tố hỏa diễm? Tiến hóa?” Thanh niên này vô cùng kích động, ánh mắt gã quét về phía quầy hàng phía sau lưng Tô Bình, khi thấy giá cả của đông đảo lương thực là lập tức trợn mắt hốc mồm, nhất là thời điểm bắt gặp giá bán 20 ngàn tệ của Thất Thải Phật Tâm Diệp, gã lập tức không nói hai lời đã trực tiếp quay đầu bước đi.

"Ta khinh, thế mà vào nhầm hắc điếm, bán thức ăn cho chó còn muốn tiến hóa, thật sự là cái gì cũng bịa ra được.”

Nhìn đối phương hùng hùng hổ hổ rời đi, sắc mặt Tô Bình lóe lên vẻ lạnh lẽo, có hơi phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nếu nhìn từ giá cả lương thực thì xác thật là đắt, nhưng hàng lại càng thêm đáng giá, chẳng những không có hố người, ngược lại hắn thấy giá như vậy đã là rất thấp, coi như bán đổ bán tháo!

Vụ buôn bán đầu tiên đã không thuận lợi, nhưng Tô Bình cũng không nhụt chí, chỉ cần đồ tốt, kiểu gì cũng sẽ bán được, “là vàng tất nhiên không sợ lửa!”

"Ông chủ, chỗ này có bán thức ăn cho sủng thú loài chim không?” Tới gần giữa trưa, ngoài cửa lại lần nữa nghênh đón một người khách.

Tô Bình ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ông lão mặc trang phục đời Đường bước vào cửa, bên người có một con chim cao cỡ nửa người. Toàn thân con chim này có màu lông đỏ sẫm, hơi giống đà điểu, cái đầu nhỏ đang rủ xuống, có vẻ như không có tinh thần.

Trong nháy mắt khi Tô Bình nhìn thấy con chim này, trong lòng đã hơi động.

"Ông chủ, ở đây có thức ăn đặc biệt dành cho sủng thú hay không, nhất là loại có hương vị thơm nồng?” Phạm Thượng Đức nhìn thấy Tô Bình ở sau quầy, sau đó tiến lên hỏi.

"Thức ăn cho sủng thú vị thơm nồng? Tô Bình vô cùng kinh ngạc, lại thấy bộ dáng uể oải của con chim này, có chút thoải mái nói: "Có phải gần đây nó không thích ăn uống?”

Phạm Thượng Đức gật gật đầu, có chút buồn bực nói: "Bắt đầu từ mấy ngày trước nó đã không chịu ăn gì cả, tôi cũng không biết tại sao, đưa đi bác sĩ cũng không chẩn đoán ra nguyên nhân.”

Tô Bình tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó hắn quay người lấy một bình Nham Chu Quả từ phía sau quầy: "Hẳn là nó sẽ thích thứ này.”

"Ồ?” Phạm Thượng Đức nhìn thấy Tô Bình tự tin như vậy, cũng cầm lấy Nham Chu Quả nhìn qua, chăm chú nói: "Đây là loại thức ăn cho sủng thú gì? Dường như chưa từng nghe qua.”