Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hoa viên Bích Lam Hoa.
Nơi này chỉ là một khu chung cư bình thường, những ngôi nhà bên trong cũng tương đối cũ kỹ, đã có chút niên đại.
Phạm Thượng Đức chắp hai tay sau lưng, tâm tình vô cùng tốt, dẫn Xích Chu Điểu thảnh thơi tự tại tản bộ về trong khu chung cư, ven đường gặp được một số người quen biết cũ mang theo sủng thú hoặc là cùng bạn già tản bộ trong công viên.
"Lão Đức, lại xách theo con chim ngốc kia đi chơi nha.”
"Lão cũng xách theo bạn già đi...”
"Bậy bạ, có lão mới “xách” theo bạn già!”
"Lão Đức này già mà không đứng đắn, đi thôi đi thôi...”
Một đôi vợ chồng già nhanh chóng rời đi.
Phạm Thượng Đức cùng người quen biết cũ nói đôi ba câu rồi cười cười, dẫn theo Xích Chu Điểu trở lại trong chung cư mình ở, đi vào trong thang máy, bấm chọn lên lầu sáu, sau đó móc chìa khoá ra, mở cửa.
Ông ấy ở phòng số 601.
Vừa mới mở cửa, Phạm Thượng Đức đã thấy dường như có người vừa vào trong phòng, chứng cứ rõ ràng nhất chính là đôi tất thối ông ấy nhét vào cửa đã không cánh mà bay!
“Có trộm?” Phạm Thượng Đức không có kinh hoảng, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, ở trước cửa cởi giày mang dép, xoay người đi vào trong phòng khách, lập tức đã trông thấy hai bóng người ngồi ở đấy, ngoài ra từ phòng bếp còn bay ra mùi rau xào.
"Ông nội, ông trở về rồi.” Hai người trẻ tuổi ngồi trên ghế sô pha vội vàng đứng lên. Trong đó có một cô gái, vừa nhìn thấy Phạm Thượng Đức, đôi mắt lập tức sáng lên, hoan hô chạy tới: "Ông, tụi con chờ ông rất lâu rồi.”
Phạm Thượng Đức cười cười, sờ đầu cô gái: "Hôm nay sao lại rảnh tới chơi với ông thế?”
"Còn không phải là nhớ ông sao?” Cô gái nũng nịu.
"Ha ha, miệng cháu vẫn dẻo vậy.” Phạm Thượng Đức vuốt cái mũi của cô một cái.
Có một thanh niên vẻ mặt trung thực đang đứng bên cạnh ghế sô pha, cũng cười ngây ngô nói: "Ông nội, không phải nghe nói gần đây Xích Chu Điểu của ông khẩu vị kém, không muốn ăn gì sao? Cháu đã nhờ người ở chiến đội mua một ít thức ăn cho sủng thú hệ hỏa mang về, ông xem đi.”
"Cháu thật sự là có lòng.” Phạm Thượng Đức gật đầu nói.
"Đáng gì đâu chứ, đây là việc cháu phải làm mà.” Người thanh niên trẻ sờ sờ đầu nở, lại nở nụ cười ngây ngô.
Cô gái mỉm cười vui vẻ đi đến một bên phòng khách, xách một cái rương kim loại ra, dùng tay ngoắc Xích Chu Điểu lại nói: "Tiểu Hỏa tới đây nhanh lên, những thứ này đều là dành cho nhóc đây.”
Cô mở cái rương, bên trong có mười mấy loại thức ăn cho thú sủng, đủ loại hoa quả cỏ cây, còn có hũ sâu bọ được đóng kín, tất cả đều là những mỹ thực mà loài chim rất yêu thích.
Phạm Thượng Đức nhìn xem, quay người lại nói với Xích Chu Điểu: "Đứa nhỏ, đến xem thử đi, có người mang thức ăn ngon đến cho nhóc kìa.”
Là một con sủng thú trung cấp, dĩ nhiên Xích Chu Điểu có linh tính, lúc này nó làm ra vẻ ta đây không có hứng thú cho lắm. Đợi đến khi Phạm Thượng Đức mở miệng nói, nó mới có chút không tình nguyện đi tới, nhìn thoáng qua rồi quay đầu sang một bên. Trong ánh mắt nó chứa đầy vẻ biếng nhác, nằm rạp lên mặt đất...không hề có một chút hứng thú nào.
Cái này...
Cô gái thấy thế thì kinh ngạc, không nghĩ tới Xích Chu Điểu lại không nể mặt mình như vậy, nhiều mỹ thực như vậy mà không cám dỗ được nó?
Người thanh niên ở bên cạnh cũng có phần sửng sốt, vẻ mặt rất là xấu hổ.
Phạm Thượng Đức thì không có một chút kinh ngạc nào. Dù trong rương có không ít mỹ thực cho thú sủng, nhưng lúc trước, ông ấy đều cho Xích Chu Điểu nếm thử qua hết rồi, đáng tiếc là tất cả đều không có chút hiệu quả nào hết.
"Ông, con chim này không mắc bệnh gì đó chứ?” Cô gái liếc nhìn Xích Chu Điểu đang uể oải nằm rạp trên mặt đất, không nhịn được mà bật ra câu hỏi.
Lông mày của Phạm Thượng Đức nhíu lại, thực ra thì trước đó ông ấy cũng cho là như vậy. Nhưng ông ấy lại vừa mới tận mắt nhìn thấy bộ dạng nó vui mừng đập cánh ăn uống ở cửa hàng thú sủng kia, sau lúc đó, ông mới xác định được có lẽ vấn đề nằm ở thức ăn.
"Gần đây khẩu vị của nó không được tốt lắm. Đồ ăn bình thường không thể nuốt nổi, chắc qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn.” Phạm Thượng Đức từ tốn nói như vậy, cùng lúc ấy đã chậm rãi đi đến một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ánh mắt người thanh niên nhấp nháy, thừa cơ nói: "Đã như vậy, hay là ông đưa nó lên nội thành với tụi cháu đi, ở nơi đó có bệnh viện tinh sủng tốt nhất, nhất định là có thể tìm ra vấn đề của nó. Lỡ như phát sinh hậu hoạn gì cũng có thể giải quyết kịp thời, như vậy thuận tiện hơn nhiều.”
Phạm Thượng Đức lạnh nhạt nói: "Ông đã nói từ trước, ông cứ ở yên chỗ này thôi, sẽ không đi bất kì chỗ nào.”
Sắc mặt người thanh niên thoáng biến hóa, sau đó khẽ trầm mặc, không nói thêm một lời nào.
"Ông, dù ông không muốn đi cũng phải suy nghĩ cho Tiểu Hỏa, nó cứ tuyệt thực như thế nữa sẽ không cầm cự được mấy ngày đâu. Ông không thể trơ mắt mà nhìn nó chết đói được.” Cô gái lập tức uyển chuyển thay đổi một góc độ khác để khuyên nhủ.