Ta Chết Đi, Các Đệ Tử Trở Nên Hung Hãn

Chương 26. Vừa Mới Mở Miệng Đã Bị Các Ngươi Vã Mặt

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Hiên Danh tửu lâu.

Phòng khách quý.

Bách Hạc Vân đang cùng gia quyến dùng bữa, hắn cả đời chỉ có một thê tử, một ái thiếp, một tử một nữ, cuộc sống an ổn hòa thuận. Dù không thể nói là đại phú đại quý, nhưng cơm áo không lo.

Thê tử nhan sắc thường thường bậc trung, không tính là xấu xí, nhưng cũng chẳng phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Ái thiếp lại diễm lệ vô song, thỏa mãn mọi ảo tưởng của hắn về nữ sắc.

Từ khi hồi hương từ Nhị Hà Trấn, hắn luôn miệng oán thán, nếu sớm biết kết cục thế này, hắn đâu dám mạo phạm Lâm quán chủ.

Lúc này hắn đang hao tâm tổn trí nghĩ cách làm sao để bắt chuyện với vị Lâm quán chủ kia.

Bất giác hắn nghĩ đến việc Lâm quán chủ tuổi còn trẻ, hẳn là huyết khí phương cương, ánh mắt không khỏi liếc nhìn ái nữ đang ngồi cạnh ái thiếp, sau khi nhìn xong, hắn lại thở dài một tiếng.

"Ái nữ à, sao ngươi lại giống phụ thân thế này? Nếu ngươi giống mẫu thân thì tốt biết mấy." Khuôn mặt hắn vuông vức, mặt ái nữ cũng vuông vức theo, cứ như đúc từ một cái khuôn mà ra.

"Phụ thân chẳng phải từng nói con giống phụ thân mới khiến phụ thân cảm thấy an toàn sao?" Ái nữ hắn đang nhấm nháp điểm tâm lên tiếng

Bách Hạc Vân á khẩu không trả lời được, lời này không sai, trước đây hắn sợ ái nữ không giống mình, giờ thì hắn hối hận rồi, giá mà ái nữ giống mẫu thân thì hay biết mấy.

"Lão gia, sao ngươi không tìm Nghiêm Chấn, hắn đã tu thành bí thuật. Nếu hắn chỉ điểm cho ngươi đôi điều, với tư chất ngộ tính của ngươi, nhất định sẽ có chút khai ngộ." Thê tử Bách thị lên tiếng.

"Hắn sao? Thôi bỏ đi, gã kia là một tên thực dụng, lúc trước còn xưng huynh gọi đệ với ta, quay đầu tu thành bí thuật, từ võ quán bát phẩm được tấn thăng lên thất phẩm, liền không coi ta ra gì. Trước kia còn gọi ta là Bách huynh trưởng, giờ thì Bách quán chủ, rõ ràng là muốn kéo giãn khoảng cách, Bách Hạc Vân ta không quen cái kiểu nịnh trên đạp dưới đó."

Bách Hạc Vân cũng có ngạo khí của mình, còn việc vì sao hắn nghĩ đến Lâm Phàm, đơn giản là vì người ta ngay từ đầu đã không thèm liếc mắt đến hắn.

Hiện tại hắn muốn tìm cách giao hảo, cũng không phải là mộ cường, chỉ là thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Học cách thừa nhận người khác xuất sắc hơn mình.

Bách thị biết tính trượng phu của mình, liếc nhìn muội muội, không nói thêm lời nào, chỉ chuyên tâm thưởng thức mỹ vị, tận hưởng không khí gia viên ấm áp.

Nàng đã từng muốn khuyên trượng phu bế quan võ quán, với gia sản hiện có, cả nhà đủ sống sung túc, hà tất phải ngày đêm khổ luyện. Huống chi đã ở cái tuổi này, còn muốn tăng công lực làm gì.

Tuy nàng không tinh thông võ đạo, nhưng mưa dầm thấm đất, nàng cũng biết chút ít. Trượng phu nàng ở cái tuổi này mới đạt đến Khí Huyết cảnh ngũ trọng, rõ ràng tiền đồ có hạn, nếu cứ cố chấp, đơn giản là tự chuốc lấy khổ sở.

Cốc cốc!

"Bách gia, hai vị phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, đây là món Ngọc Rau Mãn Đường trứ danh của Hiên Danh tửu lâu, mời quý khách thưởng thức." Tiểu nhị bưng khay bước vào.

"Hôm nay nhã gian trên lầu có vị khách nào vậy?" Mọi người khẽ gật đầu, Bách Hạc Vân tò mò hỏi.

"Là mấy vị đại nhân của Võ Các." Tiểu nhị nói

"Ồ, có những ai?"

"Có Lý các chủ, Nhan đại nhân, Hồng đại nhân và Hàn đại nhân, còn có một vị niên thiếu, nghe bọn họ xưng hô hình như là Lâm quán chủ."

"Ồ… Ồ!” Bách Hạc Vân chợt bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói cái vị Lâm quán chủ kia có phải là khí vũ hiên ngang, phong tư trác tuyệt, ngọc thụ lâm phong, diện như quan ngọc…?”

Hắn tuôn ra một tràng mỹ từ, vận dụng hết những gì đã học cả đời.

Đừng nói là tiểu nhị nghe mà ngây ngốc, ngay cả người nhà hắn cũng ngẩn người ra.

"Đúng, đúng." Khóe miệng tiểu nhị giật giật, cảm thấy Bách gia thật biết ăn nói.

Bách Hạc Vân phất tay bảo tiểu nhị lui ra, có chút kích động, lại có chút thấp thỏm, chẳng phải cơ duyên tới rồi sao?

"Lão gia, Lâm quán chủ này là ai vậy?" Bách thị hỏi

"Vị này là nhân trung long phượng, so với tất cả những người ta từng gặp đều thâm sâu khó lường hơn. Không nói nữa, ta phải nghĩ xem làm thế nào để kết giao một phen, có điều trước đây có chút hiềm khích, sợ đối phương không thèm để ý tới ta." Bách Hạc Vân giơ ngón tay cái lên, nói.

"Lão gia, ngươi đã nói đối phương là nhân trung long phượng, tự nhiên là lòng dạ khoáng đạt. Chỉ cần thái độ của ngươi thành khẩn, còn hiềm khích nào không hóa giải được. Như lão gia ngươi từng nói, giang hồ đâu chỉ có đao quang kiếm ảnh, còn có đạo lý đối nhân xử thế nữa mà."

Nghe vậy, Bách Hạc Vân vỗ tay bộp một tiếng.

"Đúng, thái độ, quan trọng là thái độ."

Hiên Danh tửu lâu, phòng khách.

Lý Trường Phong mở tiệc chiêu đãi Lâm Phàm, mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cao hứng đến vậy. Chỉ trong chốc lát đã cạn vài chén, Lâm Phàm vốn không chuộng rượu chè, bèn lấy trà thay rượu, huống hồ lát nữa hắn còn phải trở về Nhị Hà trấn.

Nhan Như Tuyết thấy Các chủ cao hứng như vậy, tâm bệnh bấy lâu cũng tiêu tan, trong lòng vui sướng khôn tả.

Nàng luôn tin tưởng nhãn quan của mình không sai, việc nàng hạ mình đến Mặc Vân thành nhỏ bé này, chính là để từ chốn hoang dã này tìm kiếm ngọc quý bị vùi lấp.

Hiển nhiên nàng đã tìm được một viên ngọc sáng suýt chút nữa bị chôn vùi.

Nếu nói đến cao hứng, nàng còn cao hứng hơn Lý Trường Phong gấp bội.

Trong lúc tiệc tùng, tiểu nhị bưng thức ăn lên, phía sau có một tiểu nữ hài, tay xách giỏ hoa, lặng lẽ theo sau. Nàng không nói một lời, cũng không quấy rầy, ánh mắt bình tĩnh đến lạ, dường như đã trải qua quá nhiều sương gió, khiến cho một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ đã mất đi sự hồn nhiên trong sáng.

Lâm Phàm vốn có lòng thiện, mua chút hoa tặng cho Nhan Như Tuyết, lại nhìn tiểu nữ hài, thấy nàng cốt cách thanh tú, tính cách lại kiên nghị, bèn động lòng trắc ẩn, muốn thu nàng làm đệ tử.

Người có ý chí, thường có thể làm nên đại sự, nếu tiểu đồ nhi có thành tựu, đó chính là công lao của vị sư phụ như hắn.

Sau khi tiểu nữ hài nói lời cảm tạ liền rời đi, Lâm Phàm nghe tiểu nhị kể lại, biết được tiểu cô nương mồ côi cha mẹ, sống bằng nghề bán hoa. Vì nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không gây chuyện thị phi, nên chưởng quỹ quán rượu mới cho phép nàng đi theo sau tiểu nhị để kiếm chút sống qua ngày.

Xem ra vị chưởng quỹ này cũng là người thiện tâm.

Không lâu sau.

Bên ngoài bỗng nổi lên tiếng ồn ào.

"Con mẹ nó cái thứ nha đầu chết tiệt kia, lão gia đây muốn hoa của ngươi, ngươi dám không cho? Có biết lão gia đây là ai không hả?"

Lâm Phàm đặt đũa xuống, đứng dậy bước ra ngoài, Lý Trường Phong và mọi người cũng nhíu mày, giữa ban ngày ban mặt, kẻ nào dám gây chuyện thị phi.

Ngay khi Lâm Phàm đẩy cửa ra, Bách Hạc Vân ở phòng bên cạnh đang bưng chén rượu, cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt, chuẩn bị sang mời rượu. Vừa mở cửa đã thấy Lâm quán chủ, chỉ là ánh mắt của đối phương lại không hề dừng lại trên người hắn, khiến hắn nhất thời cứng họng, không biết mở lời thế nào.

Lâm Phàm bước nhanh đến nơi phát ra tiếng ồn ào, một chiếc bàn vuông có bốn người, hai nam hai nữ đang ngồi.

Tiểu nữ hài mà Lâm Phàm muốn thu làm đệ tử, lúc này đang bị túm tóc, đầu ngửa ra sau, hai tay gắt gao nắm lấy những đóa hoa đã bị đoạt mất, đôi mắt ngấn lệ, mím chặt môi, kiên quyết không chịu buông tay.

"Ai da, đứa nhỏ này thật đáng thương."

"Hai người kia, một là thiếu gia võ quán Nghiêm gia, một là thiếu gia võ quán Long Hổ, đều là những kẻ không dễ dây vào."

"Võ quán Nghiêm gia vừa được thăng thất phẩm không lâu, còn võ quán Long Hổ đã bám rễ ở Mặc Vân thành từ lâu, thế lực rất lớn."

Nghiêm Chấn thấy Lưu Đào thô bạo với một tiểu cô nương như vậy, trong lòng cũng có chút chán ghét, dù sao hắn cũng chưa từng làm loại chuyện này.

Ai lại đi vô cớ khi dễ một tiểu cô nương, muốn khi dễ thì cũng phải tìm người ngang hàng chứ.

Nhưng hắn không còn cách nào khác, phụ thân của Lưu Đào là quán chủ võ quán Long Hổ, lại có quan hệ sâu với võ quán lục phẩm duy nhất của Mặc Vân thành.

Nghiêm Chấn biết phụ thân mình quá muốn dựa dẫm thế lực, cho nên hắn đành cam tâm tình nguyện làm chó săn cho Lưu Đào, chính là vì muốn gia nhập cái vòng của hắn.

Lúc này mặt mũi Lưu Đào tràn đầy dữ tợn, giơ tay lên chuẩn bị giáng một bạt tai xuống.

Két!

Cổ tay Lưu Đào bị người ta nắm chặt, đau đến mức hắn phải buông tay đang túm tóc tiểu nữ hài.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Phàm giận dữ quát lớn, tay không chút lưu tình, vung liên tiếp hai bạt tai vào mặt Lưu Đào, khiến hai má hắn ngay lập tức sưng vù, răng trong miệng cũng bay ra mấy chiếc.

Lưu Đào bị đánh đến choáng váng, một lúc sau mới hoàn hồn, giận tím mặt, quát, "Mẹ kiếp nhà ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết lão gia đây là ai không hả, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Phàm đã vung chưởng đánh vào ngực Lưu Đào, thân thể bay ngược ra ngoài, đụng đổ mấy cái bàn, lưng va mạnh xuống đất, đau đớn không thể đứng lên mà ngồi bệt trên đất.

"Lý Các chủ, thiếu gia của các võ quán ở Mặc Vân thành, đều là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu như vậy sao?" Lâm Phàm quay sang nhìn Lý Trường Phong, giọng nói chất vấn.

Câu hỏi này không khác gì một cái tát vào mặt Lý Trường Phong, hắn vừa mới nói với Lâm Phàm, các võ quán ở Vũ Triều đều dốc lòng tu luyện, vốn muốn không để Vũ Triều bị người khinh bỉ, một lòng trở thành thánh địa võ đạo, bảo vệ Vũ Triều, bảo vệ lê dân bách tính.

Vậy mà bây giờ thì sao?

Lời còn chưa dứt, một tên thiếu gia võ quán thất phẩm, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu người, lại đi khi dễ một tiểu cô nương mồ côi không nơi nương tựa.

Đây có còn là hành vi của con người?

Chẳng lẽ những lời hắn vừa nói, đều chỉ là sáo rỗng?

Sắc mặt Nhan Như Tuyết lạnh băng, Hàn Phi và Hồng Toàn mặt lộ vẻ giận dữ.

Lý Trường Phong đỏ mặt tía tai, rắc một tiếng, chiếc chén rượu trong tay bị hắn bóp nát, mặc cho rượu thấm ướt cả bàn tay.

Lâm Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bời của tiểu cô nương.

"Không sao, đừng sợ."

Tiểu hài tử dường như chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như vậy.

Từng giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.

Tiểu nữ hài cúi đầu, lau mặt, cố gắng tỏ ra kiên cường.