Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Sáng sớm, ánh sáng Triều Dương kéo lên màn mở đầu, chim chóc rời tổ, muôn loài thức dậy, từng làn gió xuân mang theo sức sống tràn đầy, báo hiệu một ngày mới đến, rực rỡ sắc màu, cho những ai nỗ lực vươn lên.
Rõ ràng, người đó chính là Lâm Phàm cùng Vương Đại Xuân.
Rửa mặt xong, cả hai đến đại sảnh, Vương Đại Xuân đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản từ sớm, nhưng đủ để lót dạ. Sau khi ăn xong, bọn họ liền bước ra tiền viện, nơi được chọn làm địa phương luyện võ.
Vương Đại Xuân mặc trang phục luyện công của võ quán, tinh thần hừng hực, trong lòng tràn đầy sự mong đợi.
"Đại Xuân, ngươi mặc vào quần áo luyện công trông rất có tinh thần."
Trang phục luyện công của võ quán đã được cất giữ từ lâu, có phần sờn cũ, nhưng giờ phút này lại trở nên hữu dụng.
Cuối cùng võ quán của ta cũng khai trương.
"Quán chủ, ta cũng cảm thấy bản thân rất có tinh thần." Vương Đại Xuân ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt kiên định, không chớp mắt như đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận mọi thử thách gian khổ. Hắn biết luyện võ cực kỳ vất vả, nhưng cũng hiểu, chỉ có nếm trải đau khổ mới có thể trở thành người mạnh mẽ.
"Rất tốt, không tệ, hôm qua ngươi gia nhập võ quán, hôm nay chính là thời khắc ngươi trở thành đệ tử chính thức. Hôm nay bản quán chủ sẽ dạy ngươi Khai Bia Chưởng, môn võ học này không so sánh với những thứ tầm thường, mỗi chiêu trong mười tám chiêu đều ẩn chứa ba mươi sáu loại biến hóa." Lâm Phàm hài lòng gật đầu
Vương Đại Xuân hơi ngạc nhiên, dù chưa bắt đầu tu luyện, nhưng hắn đã có thể cảm nhận được sự tinh diệu của môn võ này.
Biểu cảm của Đại Xuân là điều Lâm Phàm đã dự đoán, cho dù Khai Bia Chưởng không phải là do hắn sáng tạo, nhưng không sao, dù sao nó cũng đã được truyền lại qua bao năm, giờ hắn đã học, vậy coi như cũng là một phần sáng tạo.
"Quán chủ, mười tám chiêu này mỗi chiêu đều có ba mươi sáu loại biến hóa, vậy ta có thể học được không, cảm giác thật là khó khăn."
Vừa rồi còn chưa cảm nhận được gì, nhưng giờ khi suy nghĩ lại, Vương Đại Xuân nhận ra môn võ này biến hóa vô cùng phong phú, khiến hắn cảm thấy thiếu tự tin.
Dù sao, làm sao có thể không học được?
"Đại Xuân, ta đã nói với ngươi, ngươi là tuyệt thế kỳ tài mà vạn người khó có, hãy tin vào bản thân mình, nếu ta nói ngươi có thể học được thì ngươi chắc chắn có thể học được." Lâm Phàm nghiêm mặt nói
"Được, ta nhất định sẽ nỗ lực học được, không để quán chủ thất vọng." Vương Đại Xuân tự trách, không nên có chút nghi ngờ bản thân khi quán chủ đã tin tưởng mình như vậy.
Cùng lúc đó, tại cửa Chu Thị võ quán.
Chu Minh Sơn đứng ở cửa võ quán, ánh mắt nhìn về phía đầu trấn như đang chờ đón ai đó, xung quanh các đệ tử đều mặc đồng phục luyện công, mỗi người đều ngẩng cao đầu, thể hiện tinh thần hăng hái của mình.
Tại đây những đệ tử đứng trong hàng ngũ đều là tinh anh võ quán, còn những kẻ không đủ khả năng, tướng mạo xấu xí hay thiếu sức sống thì chẳng có tư cách đứng tại nơi này.
Buổi lễ đón tiếp hôm nay vô cùng trọng thể, vì đối diện là một nhân vật quan trọng.
Ngưu An, người từng bị Lâm Phàm đánh bại cùng lấy đi bạc vụn, lúc này không còn tư cách đứng ở đây, khuôn mặt sưng húp, chỉ có thể đứng trong góc, hậm hực nhìn về phía võ quán với ánh mắt đầy oán hận.
Một tiếng cộc cộc cộc vang lên, tiếng móng ngựa đạp xuống đất.
Chu Minh Sơn chấn động tinh thần, ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước đi của mọi người, rõ ràng là đang đón chào một nhân vật quan trọng, không dám lơ là, phải thể hiện sự kính trọng.
Phía xa ba người tiến lại, dẫn đầu là một nữ tử uy nghiêm, bên hông mang theo thanh kiếm, chầm chậm bước đến trước cửa võ quán.
“Làm phiền Nhan chấp sự gấp gáp đến đây để chứng nhận võ quán phẩm giai." Chu Minh Sơn mỉm cười, tiến lên chắp tay nói.
Dù Nhan chấp sự chỉ là một chấp sự của Võ Các Mặc Vân thành, nhưng Chu Minh Sơn đã nghe qua, đối phương là người có bối cảnh, mới vừa tới Mặc Vân thành đã được bổ nhiệm vào vị trí này, nói hắn không có bối cảnh, đánh chết cũng không tin.
"Chu quán chủ, Chu Thị võ quán các ngươi đã cống hiến đủ nhiều, nhưng quy củ là như thế, ngươi hiểu chứ? Muốn lên võ quán nhất phẩm, địa phương cấp trấn chỉ có thể có một võ quán thôi, không cần nói nhiều nữa, dẫn đường đi." Nhan chấp sự khẽ gật đầu, vẻ mặt không mấy thay đổi.
Quy tắc này đã tồn tại từ lâu, trong các thôn trấn xung quanh Mặc Vân thành, mỗi trấn đều có vài võ quán, nhưng chỉ có một võ quán có thể đạt được chứng nhận nhất phẩm. Hiện giờ Vũ Triều đang tích cực mở rộng võ quán, chỉ cần có đủ bản lĩnh, vượt qua kỳ thi, sẽ có đầy đủ quyền lợi cùng đãi ngộ.
"Đúng vậy, đại nhân, mời theo ta."
Chu Minh Sơn không nói thêm lời thừa thãi, dẫn Nhan chấp sự về phía Lâm Thị võ quán, trong lòng hắn nóng lòng không thể tả, tưởng tượng ra một tương lai thịnh vượng của võ quán, cả những bước đi vững vàng trên đỉnh cao nhân sinh.
Dân chúng dọc đường đều buông bỏ việc trong tay, tụ tập lại xì xào bàn tán.
"Nghe nói lần này là muốn tới Lâm Thị võ quán phá quán đấy."
"Ngươi nghe từ đâu?"
"Con trai của đại di ta chính là đệ tử Chu Thị võ quán, lần này họ Chu mời người của Võ Các đến, chính là để nâng võ quán lên hàng nhất phẩm, đến lúc đó, phong quang rực rỡ."
"Vậy chẳng phải họ Lâm kia sắp tiêu đời rồi sao?"
"Ta thấy tám chín phần mười là thế, không nói đâu xa, ai ở Nhị Hà trấn mà không biết hắn lêu lổng chơi bời, chẳng có chút thực lực nào, lần này e là khó tránh khỏi bị đánh tơi bời."
"Ta mà là hắn thì đã sớm bán võ quán, trong đêm cao chạy xa bay."
"Ha, ngươi tưởng hắn không muốn bán sao, chỉ là Chu Minh Sơn không để hắn bán đấy."
"A? Tại sao?"
"Còn có thể vì cái gì? Chỉ là làm bàn đạp thôi, ta biết rõ chuyện này, Võ Các có quy tắc, mỗi trấn chỉ được có hai nhà võ quán bất nhập lưu. Khi đó Chu Thị võ quán còn chưa sẵn sàng, nếu Lâm Thị võ quán dẹp tiệm, chẳng may có một võ quán thực lực mạnh hơn đến thay thế thì sao?"
"Đi thôi, mau đi xem náo nhiệt!"
Dù thiên hạ thế nào cũng không hấp dẫn bằng việc hóng hớt.
Dẫn đầu đoàn người, Chu Minh Sơn liếc nhìn đám đông bám theo phía sau, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý, hôm nay chính là ngày hắn muốn diễu võ dương oai.
Hắn muốn cho cả Nhị Hà trấn thấy rõ, Chu Minh Sơn hắn có thể bá đạo đến mức nào.
Đến trước cửa Lâm Thị võ quán, Nhan chấp sự trông thấy tấm bảng hiệu cũ nát, nứt nẻ đến không thể tả, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
"Đây là Lâm Thị võ quán?"
Từ khi nhậm chức tại Mặc Vân thành, nàng đã từng đi qua vô số võ quán, dù nghèo nàn đến đâu, ít nhất bảng hiệu cũng luôn được giữ sạch sẽ.
Nhưng nhìn tình trạng trước mắt, nàng thật sự chưa bao giờ thấy qua, ấn tượng đầu tiên đối với Lâm Thị võ quán là cực kỳ kém.
Bảng hiệu là bộ mặt của võ quán, dù giàu hay nghèo, đều nên đối đãi nghiêm túc.
"Đúng vậy, đây chính là Lâm Thị võ quán."
Chu Minh Sơn liếc mắt ra hiệu, một tên đệ tử lập tức bước lên, tên này vừa định vung chân đá văng cửa lớn, chợt nhớ tới lời dặn dò trước đó của quán chủ, vội thu chân lại, đổi sang dùng tay đẩy cửa.
Chu Minh Sơn thản nhiên gật đầu, rất tốt, nhớ kỹ là được, dù sao hắn cũng là người giảng lễ nghĩa.
Chu Minh Sơn đã tính sẵn trong đầu, lát nữa chỉ cần tung một quyền, Lâm Phàm tất sẽ oa oa kêu khóc, quỳ xuống cầu xin tha mạng. Khi đó hắn có thể rộng lượng tha cho một con đường sống, dù sao đánh chết người ngay trước mặt Võ Các cũng không phải chuyện hay ho gì.
Thế nhưng...
Ngay khi bước vào, trong không khí vang lên một trận tiếng rít, kèm theo từng đợt chưởng phong mạnh mẽ.
Giữa những âm thanh này, truyền đến tiếng nói của Lâm Phàm.
"Đại Xuân, nhìn kỹ, đây chính là chiêu đầu tiên của Khai Bia Chưởng, Liệt Thạch Phân Kim!"
Mọi người vừa vào đến nơi, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến bọn họ sững sờ.
Lâm Phàm toàn thân khí huyết sôi trào, mũi chân hơi nhún, mặt đất dưới chân hắn nứt ra như mạng nhện lan tràn.
Hắn nâng tay lên, một chưởng xuất phát từ đan điền, ẩn chứa lực đạo bá đạo, giáng thẳng xuống hòn non bộ.
Ầm!
Kình lực xuyên thấu!
Hòn non bộ trong nháy mắt nổ tung, vô số đá vụn bắn ra với thế mạnh kinh người, oanh kích lên bức tường xung quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng va chạm không ngừng vang lên.
Khi nhìn kỹ lại, mọi người mới phát hiện, những mảnh đá vụn kia không chỉ chấn nát tường gạch, mà còn găm sâu vào trong.
Cả đám người trố mắt.
Ngay cả Nhan chấp sự trước nay luôn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt đẹp cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Chu Minh Sơn đứng sững, yết hầu khẽ động, trong lòng không kìm được mà run rẩy.
"Ngọa tào!"
"Cái này..."