Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Vừa đến võ quán, Hoắc Linh Hủy có chút khẩn trương, nhưng hơn hết vẫn là lạ lẫm, nàng chưa từng nghĩ tới lúc ăn cơm, sẽ có nhiều người vây quanh nàng như vậy.
Có sư phụ nói đại sư huynh tuyệt thế kỳ tài.
Có người nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng nàng lại phải gọi là nhị sư huynh, Lý Nhân Tâm.
Khi thưởng thức những món ăn mỹ vị, ký ức bị phong tồn của nàng chợt thức tỉnh, nàng nhớ mang máng lúc còn nhỏ, bản thân cũng thường xuyên được ăn những món ngon này.
Nàng cố kìm nén nước mắt, ăn no căng bụng, sau đó được đại sư huynh nhiệt tình sắp xếp cho một gian phòng thuộc về mình. Có mái nhà che mưa che gió, có chăn đệm mới tinh, còn có rất rất nhiều...
Lúc này, trong phòng khách.
Lâm Phàm, Đại Xuân, Nhân Tâm ba người vây quanh một chiếc bàn, ly trà trước mặt bốc hơi nghi ngút, tỏa ra hương thơm lá trà.
"Ta gọi các ngươi tới đây, là muốn tổ chức một buổi họp mặt đầu tiên của võ quán chúng ta." Lâm Phàm nói.
“Quán chủ, tiểu sư muội không có ở đây nha, có cần gọi muội ấy đến không?" Đại Xuân nói
"Nội dung chủ yếu của buổi họp mặt lần này, chính là nói về tiểu sư muội của các ngươi."
"Ồ."
Lý Nhân Tâm cúi đầu, không nói một lời, hắn vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau mất cha. Dù quán chủ và đại sư huynh đối xử với hắn rất tốt, hắn vẫn rất đau lòng.
"Tiểu sư muội của các ngươi có một quá khứ rất thê thảm, không phụ thân không phụ mẫu, ở Mặc Vân thành sống bằng nghề bán hoa, ở trong ổ chó, còn thường xuyên bị người ức hiếp. Ta không đành lòng nhìn nên mới thu nạp nàng vào võ quán, tính cách nàng có chút khép kín, đối với người khác có sự phòng bị, các ngươi phải quan tâm, chăm sóc muội ấy nhiều hơn." Lâm Phàm liếc nhìn Lý Nhân Tâm, chậm rãi nói.
Vương Đại Xuân nghe rất chân thành, nhất là khi nghe tiểu sư muội có thân thế thê thảm như vậy, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt.
"A, tiểu sư muội so với ta còn thảm hơn sao?" Lý Nhân Tâm đang cúi đầu, bỗng ngẩng lên, nhịn không được nói.
Lâm Phàm trừng mắt nhìn.
Cũng được lắm, quán chủ ta đang nói về thân thế của tiểu sư muội, ngươi lại so sánh với tiểu sư muội ai thảm hơn.
Nhưng ngẫm lại, Nhân Tâm nói cũng không phải không có lý, đúng là so với ngươi còn muốn thảm hơn.
"Quán chủ, ta ít nhất còn có thân phụ mẫu, dù mẫu thân đã mất rồi, nhưng phụ thân luôn ở bên cạnh ta. Bây giờ ta không có phụ thân, nhưng lại có sư huynh và quán chủ, ta nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật ta vẫn còn rất hạnh phúc."
Lý Nhân Tâm suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy bản thân không nên mãi đau khổ như vậy. Nếu so với sư muội, mình thân là nam nhi, thật sự là quá yếu đuối.
"Sư đệ, ngươi nghĩ được như vậy là đúng, bởi vì cái gọi là huynh trưởng như phụ thân, sư huynh cũng là huynh trưởng, ngươi muốn nhớ phụ thân, cứ tìm sư huynh ta." Đại Xuân vỗ vai sư đệ
Đại Xuân nói rất chân thành, không cảm thấy lời này có bất kỳ vấn đề gì.
Đến mức Lý Nhân Tâm cũng không cảm thấy có vấn đề, còn vô cùng nghiêm túc gật đầu. Duy chỉ có Lâm Phàm vẫn cảm thấy có vấn đề, bất quá thấy hai người đều cảm thấy không sao, hắn cũng không nói gì.
"Quán chủ yên tâm đi, cho dù sư muội lớn hơn ta, nhưng ta rất thành thục. Ta bắt đầu từ ngày mai, sẽ chăm sóc sư muội, đảm bảo để muội ấy luôn vui vẻ." Lý Nhân Tâm kiên định nhìn Lâm Phàm, nói
"Tốt, xứng đáng là đệ tử của ta, ngươi có thể nghĩ như vậy, quán chủ ta rất mừng. Vậy buổi họp mặt của chúng ta đến đây là kết thúc, các ngươi cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Phàm nói.
Đại Xuân và Nhân Tâm đứng dậy, sau đó cất gọn chén trà, cung kính rời đi.
Trong phòng.
Lâm Phàm đem ba môn võ học lấy ra.
Công pháp hoành luyện, Thiên Cương Huyết Khu đã viên mãn, không cần xem nhiều.
"Bách Liệt Truy Hồn Cước?"
Lâm Phàm lật xem, môn thối pháp này là nhất phẩm võ học, bất quá trong đó không có bí kỹ, muốn tu hành bí kỹ, vẫn phải dựa vào chính mình lĩnh ngộ.
Xem kỹ rồi, không khỏi kinh ngạc tán thán, quả nhiên võ học nhất phẩm đúng là võ học nhất phẩm, quả thật bác đại tinh thâm, quá bá đạo.
Môn thối pháp này đi theo con đường dùng lực phá thế, ngoài sự bá đạo, nó còn có tác dụng tăng thân pháp lên rất lớn.
"Coi như không tệ."
Lâm Phàm lại đem tầm mắt rơi vào tâm pháp, lúc Lý Trường Phong giao môn tâm pháp này cho hắn, đã rất nghiêm túc nói cho hắn biết, tâm pháp là bắt buộc đối với võ giả, cũng là then chốt để đột phá đến Tiên Thiên cảnh.
Nhất định phải dặn dò hắn phải tu hành thật tốt.
Nhắc đến tâm pháp, Lâm Phàm nhớ tới trong mô phỏng, Hoắc Linh Hủy đã gặp phải quỷ dị, nói chỉ tu hoành luyện thì ngu ngốc, không tu tâm pháp thì đứng yên cho ngươi giết, cũng giết không chết.
Tuy nói đến giờ hắn chưa bao giờ gặp quỷ dị, nhưng thứ đồ chơi này là thật sự tồn tại.
Chờ xem xong tâm pháp, Lâm Phàm mới hoàn toàn hiểu rõ, điểm mấu chốt duy nhất để tu thành tâm pháp có thể giết quỷ dị, đó là sau khi tu thành tâm pháp, khí huyết kình đạo sẽ ẩn chứa đặc tính của tâm pháp.
Mà đặc tính này theo ý nghĩ Lâm Phàm, giống như trong game có phụ ma, giúp cho khí huyết kình đạo thuần túy có thêm uy năng.
Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp
Xem một chút chú thích trong nội dung tâm pháp, thật sự đầu hắn muốn nổ tung, quá phức tạp, nhưng cũng may vẫn có thể hiểu được.
Sau khi khắc ghi toàn bộ nội dung vào tâm trí, Lâm Phàm cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng, nhắm mắt thử vận công.
Một đêm trôi qua.
"Ta đây là tu luyện cái gì thế này..."
Lâm Phàm mở mắt, nới lỏng tứ chi đã tê rần, giữ nguyên một tư thế suốt cả đêm nhưng không chút tiến triển nào, khiến hắn bắt đầu hoài nghi, Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp này có thực sự hiệu nghiệm hay không.
Thôi vậy, tu luyện vốn là công phu mài giũa, đâu dễ gì một đêm là có thể lĩnh hội được.
Hắn cũng muốn trở thành loại tuyệt thế kỳ tài, có ngộ tính nghịch thiên, bất kỳ môn võ học nào chỉ cần cầm lên là có thể nhập môn ngay lập tức, chưa đến một canh giờ đã tu luyện đến viên mãn.
Đương nhiên, những điều này chỉ là huyễn tưởng mà thôi.
Vẫn là nên thành thành thật thật từng bước một mà tu luyện.
...
Lúc này.
Lý Nhân Tâm vốn đã thức giấc từ sớm, rửa mặt xong liền vội vàng đi tìm tiểu sư muội. Nếu như trước đây, hắn sẽ ưu tiên đọc y thư, hóa bi thương thành động lực, cố gắng học hành để trở thành đại phu như phụ thân.
Nhưng tiểu sư muội xuất hiện đã thay đổi thói quen thường ngày của hắn.
Gõ cửa phòng tiểu sư muội.
"Sư muội, sư huynh dẫn muội đi ăn sáng nhé, nghe nói bữa ăn chung bên kia rất ngon." Lý Nhân Tâm chủ động mở lời, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng Hoắc Linh Hủy tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ khẽ gật đầu.
"Sư muội, muội đã cưỡi ngựa bao giờ chưa?"
Hoắc Linh Hủy gật đầu, khi trở về cùng sư phụ, nàng đã cưỡi ngựa rồi.
"Vậy muội đã bao giờ cưỡi... Nhân Mã chưa?" Thấy tiểu sư muội vẻ mặt lạnh lùng, Lý Nhân Tâm lập tức nằm xuống, quỳ hai gối xuống đất, hai tay chống xuống, ưỡn mông lên, quay đầu lại nói, "Sư muội, mau lên đây, trèo lên lưng sư huynh này. Sư huynh lợi hại lắm đó, hồi còn nhỏ chơi với đám bạn, ta luôn là người bò nhanh nhất, vững nhất. A Lan nhà bên còn khen ta nữa đấy."
Hoắc Linh Hủy kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng không ngờ vị sư huynh nhỏ hơn nàng một tuổi này lại ngây thơ đến vậy.
Tối qua Lý Nhân Tâm đã suy nghĩ rất lâu, cố gắng tìm cách để sư muội quên đi những chuyện không vui, để nàng có thể vui vẻ trở lại.
Cuối cùng hắn nhớ ra, mỗi khi A Lan bị cha mẹ trách mắng, cô nàng đều rất buồn, mà mỗi lần như vậy, nàng lại cưỡi lên lưng hắn, hắn cõng nàng chạy thật nhanh, sau đó nàng sẽ nín khóc mỉm cười, quên đi phiền muộn.
Hắn nghĩ rằng có lẽ sư muội cũng vậy.
"Sư muội, nhanh lên a, đừng chần chừ nữa, bữa sáng sắp hết rồi đó, chúng ta đến muộn là không còn gì đâu."
...
Trong sân.
Lâm Phàm bưng bát cháo, vừa húp vừa nhìn ngắm xung quanh, vừa tán gẫu với Vương Dược. Nhưng khi câu chuyện vừa bắt đầu, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn nhìn về phía trước.
Bát cháo trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
Hắn thấy đồ đệ cưng của mình, Lý Nhân Tâm đang bò trên mặt đất, còn trên lưng lại cõng Hoắc Linh Hủy!
"Sao nào? Sư huynh bò nhanh không? Ta đã bảo rồi mà, lúc ta bò là nhanh nhất, vững nhất, A Lan nhà bên ai cũng khen cả đấy." Lý Nhân Tâm vừa bò vừa lớn tiếng.
Mọi người có mặt đều đồng loạt nhìn về phía cảnh tượng kỳ dị này.
Vương Dược nhịn không được cười nói, "Lâm quán chủ, đệ tử của ngươi thật là có bản lĩnh."
"Đâu có..."
Lâm Phàm lắp bắp, không biết nói gì hơn, chỉ có thể ho khan vài tiếng, mong Lý Nhân Tâm chú ý một chút, dù sao cũng có nhiều người đang nhìn như vậy, trò cưỡi Nhân Mã này là sao chứ?
Nghe thấy tiếng ho khan, Lý Nhân Tâm ngẩng lên, mắt nhìn thấy quán chủ. Hắn chẳng mảy may cảm thấy có gì không ổn, trái lại càng ra sức bò, như một làn khói lao đến trước mặt Lâm Phàm, chạy vòng quanh hắn vài vòng.
"Quán chủ, ngươi thấy ta có lợi hại không? Bò nhanh vững đúng không? Sư muội chưa từng cưỡi Nhân Mã bao giờ, ta liền cho muội ấy thử một chút." Lý Nhân Tâm vui vẻ nói.
Ai...
Lâm Phàm thở dài một tiếng.
Thân là sư huynh, ngươi dỗ sư muội vui vẻ, cũng không có gì sai.
Nhưng không cần phải dỗ kiểu này chứ?
Bản quán chủ còn chút thể diện nào không?
Bất quá, khi nhìn thấy Hoắc Linh Hủy đã có chút ý cười, hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây cũng là một biện pháp không tệ. Hãy để nàng mở lòng, đừng suy nghĩ những chuyện kia nữa, chắc chắn có thể dẫn dắt nàng đi trên con đường chính đạo.
Cái tính cách méo mó đó, hãy để nó hoàn toàn biến mất đi.
"Tốt, không hổ là đệ tử của Lâm Phàm ta, bò thật nhanh, chở sư muội đi dạo một vòng cho mọi người cùng chiêm ngưỡng nào."
"Được, quán chủ."
Lý Nhân Tâm được quán chủ khen ngợi, hưng phấn tột độ, sức lực dâng trào, không còn gì sung sướng hơn.
Hắn không biết sư muội có vui vẻ hay không, nhưng hắn thì đang chơi rất vui.