Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Đêm khuya.
“Sư phụ, trăng đêm nay thật sáng, ngây thơ trong trẻo."
Trên con đường tĩnh lặng, bốn bóng người sóng vai bước đi, Đại Xuân ăn no nê, thỏa mãn ngửa đầu, ngắm nhìn vầng trăng trên cao.
Hắn cảm thấy bữa cơm tối nay là bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời hắn, tại tửu lâu, hắn và Nhân Tâm đã thay đổi cách xưng hô với quán chủ thành sư phụ, giống như tiểu sư muội, cảm thấy như vậy thân cận hơn nhiều.
"Mây đen kéo đến, sắp có cuồng phong." Lâm Phàm khẽ nói.
Hắn đang dẫn các đệ tử trở về từ quán rượu, Lô lão gia thiết yến khoản đãi, có cơm chùa sao có thể bỏ qua, huống hồ Lô lão gia đã khúm núm muốn quỳ xuống ôm lấy đùi hắn, hắn còn có thể nói gì
Đời người hữu hạn, giang hồ còn dài, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu ắt gặp.
"Sư phụ, mấy hôm trước Lô lão gia kia còn tìm người muốn ức hiếp chúng ta, vì sao lại tha thứ cho hắn?" Vương Đại Xuân hỏi.
"Sư phụ quá nhân từ rồi." Hoắc Linh Hủy lẩm bẩm.
"Người sống chừa một con đường, sau này dễ nói chuyện, giang hồ không chỉ có chém chém giết giết, giang hồ còn là đạo lý đối nhân xử thế. Lô lão gia kia quả thực đã đắc tội ta, nhưng không đến mức quá đáng, bây giờ đã biết hối cải, cho hắn một cơ hội cũng không sao." Lâm Phàm cười nói.
Aiz.
Muốn làm một vị sư phụ có tam quan chính trực thật quá khó khăn, thường xuyên phải cẩn trọng trong lời nói, chỉ để tránh bị vị đệ tử nào đó suy nghĩ quá đà.
Hoắc Linh Hủy: Cần gì nói giảm nói tránh chứ, nói thẳng tên ta ra không được sao?
Sư phụ nói rất đúng." Vương Đại Xuân và Nhân Tâm suy ngẫm rồi gật đầu.
"Sư phụ, đệ tử cảm thấy không đúng." Nhưng rõ ràng là có người không nghĩ như vậy, Hoắc Linh Hủy nói ra ý kiến của bản thân.
"Ồ? Sao lại không đúng?"
"Cái đám người họ Lô kia, không phải biết sai, mà là biết không phải đối thủ của sư phụ. Nếu như lúc trước sư phụ không phải là đối thủ, chắc chắn đã bị sỉ nhục, đệ tử cảm thấy nhổ cỏ không trừ gốc, tránh gió xuân thổi đến lại mọc lên."
Hoắc Linh Hủy nói đến đây, ngữ khí có chút lạnh lẽo, tựa hồ ẩn chứa sát ý.
Vương Đại Xuân: "..."
Lý Nhân Tâm: "..."
Lâm Phàm chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, đạo lý thì có đạo lý đó, vi sư kỳ thật cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta là quán chủ, ta là sư phụ. Giáo dục Đại Xuân hoặc Nhân Tâm, có lẽ ý tưởng chân thật của bọn hắn sẽ không tuyệt tình như vậy.
Nhưng Hoắc Linh Hủy chắc chắn có thể làm đến mức tuyệt hơn, Lâm Phàm thật sự không muốn đệ tử của mình bị bồi dưỡng thành một Huyết Thủ Nữ Đồ tâm ngoan thủ lạt, tàn bạo khát máu trong tương lai.
Danh xưng này nghe qua cũng không phải là danh hào tốt đẹp gì, chỉ dành cho nhân vật phản diện chuyên nghiệp.
Ngay lúc này.
Tiếng sáo du dương từ nơi xa, dần dần trôi dạt đến tai bọn họ, cắt ngang cuộc luận bàn ấm áp hòa thuận giữa sư đồ.
Chỉ thấy trên mái hiên cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc áo xanh. Gã đứng thẳng tắp, thổi một khúc sáo êm tai, một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của gã theo gió tung bay.
Bức cách!
Đây chính là bức cách trong truyền thuyết.
Lâm Phàm lãnh đạm nhìn, tay khẽ vỗ nhịp, Đại Xuân vốn giỏi bắt chước, cũng đi theo sư phụ vỗ tay nhè nhẹ.
"Sư phụ, hắn thổi hay thật, không ngờ ở đây lại có người như vậy." Đại Xuân nhìn không chớp mắt, còn tán dương tiếng sáo êm tai của đối phương.
Hắn cảm thấy hay thì nên khen một tiếng, như vậy sẽ khiến người ta vui vẻ.
"Không tệ."
Lâm Phàm mỉm cười, hắn từ tiếng sáo của đối phương cảm nhận được một chút sát ý, cỗ sát ý này từ yếu đến mạnh, tiết tấu rất rõ ràng.
Hắn biết chắc chắn sẽ có người đến tìm hắn gây phiền phức, sau lưng đám ác phỉ kia tuyệt đối có người sai khiến.
Lúc đó khi tại hiện trường hắn nói ra thân phận, hắn đã biết không thể giấu diếm được.
Bây giờ lại còn lên cả Võ Báo.
Nếu bản thân hắn là hắc thủ phía sau màn, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của mình.
Không lâu sau, tiếng sáo dừng lại, đối phương nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững rơi vào người Lâm Phàm, trong mắt hiện lên sát ý không thể che giấu.
Lâm Phàm liếc nhìn hệ thống mô phỏng, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Ngươi đến để giết ta đúng không?" Lâm Phàm cười hỏi.
Lời vừa dứt.
Ba vị đệ tử lập tức cảnh giác, không ngờ kẻ thổi sáo hay như vậy lại muốn đến giết sư phụ của bọn họ.
"Sư phụ đừng sợ, có đệ tử ở đây." Đại Xuân dũng cảm đứng ra.
"Đại Xuân, đừng kích động, lo bảo vệ sư đệ sư muội là được." Lâm Phàm bất đắc dĩ.
Đại Xuân à.
Ngươi đừng như vậy, đối phương là cao thủ, ngươi xông lên chỉ có đường chết.
Bây giờ Lâm Phàm là Khí Huyết cảnh lục trọng, ngũ tạng lục phủ nhờ hoành luyện võ học gia trì, đã sớm hoàn thành rèn luyện, mà thực lực của đối phương cũng không hề kém cạnh.
Hô hấp ổn định, khí tức kéo dài, quả là cao thủ.
Thân hình nam tử khẽ động, nhẹ nhàng như chiếc lá lìa cành, xoay tròn rồi chậm rãi đáp xuống đất, không một tiếng động, đến cả một tia động tĩnh cũng không hề có.
"Không sai, kẻ ta tìm chính là ngươi, Lâm Phàm, quán chủ Lâm Thị võ quán ở Nhị Hà trấn. Ngươi đã đắc tội kẻ không nên đắc tội, phá hỏng việc không nên phá." Nam tử chậm rãi tiến về phía Lâm Phàm, mỗi bước đi, áo bào của gã tựa như bị thổi phồng lên, càng lúc càng căng.
Đó là khí huyết bùng nổ, hình thành khí lưu, đẩy quần áo trương phồng.
"Nếu ngươi muốn giết ta, ít nhất cũng cho ta biết tên của ngươi a." Lâm Phàm nói
"Tên? Phải xem ngươi có đủ tư cách hay không. Kẻ chết dưới tay Điền Dã ta vô số, nhưng có thể biết được tên ta lại càng ít ỏi." Nam tử trầm giọng
"Ồ, ra là ngươi tên Điền Dã."
"CMN!" Điền Dã giận dữ.
Lâm Phàm lắc đầu, hắn luôn cảm thấy thế đạo này, luyện võ khiến đầu óc người ta ngu ngốc đi không ít.
Màn đối thoại vừa rồi rất bình thường.
Đối phương xuất hiện, đối phương đáp xuống đất, đối phương từng bước tiến đến, mỗi một giây mỗi một bước đều tràn ngập khí chất của một cường giả.
Cho đến khi cái khí chất đó tan biến.
"Ăn no quá khó tiêu hóa, vừa hay có cao thủ xuất hiện, các ngươi cố gắng mà nhìn xem, học hỏi cho tốt. Khai Bia Chưởng thập bát thức, mỗi chiêu ba mươi sáu thức, không một chỗ thừa thãi." Lâm Phàm quay sang ba vị đệ tử, cười nói.
Dứt lời, hắn giơ tay lên, ngoắc ngón tay.
"Điền Dã, động thủ đi."
Sắc mặt Điền Dã lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm, khẽ gầm một tiếng, bước chân tăng tốc đến cực hạn, cây sáo trong tay xé toạc màn đêm, mang theo tiếng rít chói tai, nghiền ép mà tới.
Lâm Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình thường, bất động như núi, khi cây sáo sắp chạm đến mặt, hắn đột ngột giơ tay, cổ tay rung lên, chiêu thức biến hóa liên tục, tựa như hình thành một bức tường gạch kín không kẽ hở.
Mặc cho sát chiêu đối phương biến ảo thế nào, cũng không thể đến gần mảy may.
"Đây là Khai Bia Chưởng thức thứ tư, Băng Vân Nứt Giáp." Lâm Phàm vừa động thủ, vừa giảng giải, khổ tu ngàn vạn lần cũng không bằng xem một trận thực chiến.
"Khai Bia Chưởng thức thứ tám, Hồi Phong Vô Ảnh Tuyết." Lâm Phàm liên hoàn khoái chưởng, chồng chất lên nhau, rõ ràng mỗi người chỉ có hai cánh tay, nhưng trong khoảnh khắc này, tựa như Lâm Phàm có hàng chục cánh tay cùng vung lên.
Ầm!
Trong lúc giao chiêu liên tục, Lâm Phàm một chưởng đánh thẳng, thế tiến không lùi, trúng vào lồng ngực đối phương. Chưởng kình khiến thân thể Điền Dã chao đảo, liên tục lùi về phía sau. Sau khi lùi hơn chục bước, một cước đạp xuống đất mới ổn định thân hình, hai tay đặt xuống, phun ra một ngụm trọc khí.
"Đây là thức thứ mười bốn, Quán Nhật Trường Hồng, các ngươi đừng cho rằng Khai Bia Chưởng đơn giản. Khi các ngươi tu luyện Khai Bia Chưởng đến cảnh giới cao nhất, sẽ phát hiện sự ảo diệu của chưởng pháp này." Lâm Phàm nói.
Vương Đại Xuân xem đến si mê, hắn là người nghiên cứu Khai Bia Chưởng sâu nhất, cũng là người hiểu rõ nhất, thấy những chiêu thức cố định mà hắn đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, giờ được sư phụ thi triển linh hoạt sắc bén đến vậy.
Làm sao hắn không chấn kinh, làm sao không phấn khởi, chỉ cảm thấy huyết dịch khắp người đang sôi trào.
Thật xúc động!
"Đáng giận, ngươi coi ta là cái gì? Coi ta là đống cát để ngươi giảng võ sao?" Lúc này, Điền Dã sắc mặt đỏ bừng, giận dữ nói.
"Không, không, sao có thể là đống cát, bản quán chủ thực sự coi ngươi là một sát thủ. Thực lực của ngươi đã đạt đến Khí Huyết cảnh thất trọng, chắc hẳn đã có thể khí huyết phụ thể rồi chứ? Hoặc là ngươi đã tu thành bí kỹ, chỉ là chưa thi triển ra, bây giờ vẫn chưa phải là thực lực chân chính của ngươi, không sao, bản quán chủ nguyện ý nếm thử từng cái một." Lâm Phàm từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười lý tính.
Qua giao thủ, hắn đã sớm đưa ra kết luận.
Cảnh giới của đối phương cao hơn hắn, nhưng tạo nghệ võ học lại quá kém, không tu luyện đến mức sâu sắc, tích lũy kém xa hắn. Điều này cũng cho thấy khí huyết nội tại của đối phương chỉ là tầm thường, không đáng kể.
Nhân Tâm không hứng thú với chém giết, nhưng bây giờ cũng mong quán chủ đánh cho đối phương tan tác.
Ngược lại Hoắc Linh Hủy xem rất chăm chú, nàng cảm thấy, chỉ khi thực lực bản thân đủ mạnh, mới có thể thong dong bình tĩnh, vĩnh viễn bóp chết đi sự yếu đuối của bản thân, từ nay về sau, không cần dùng sự kiên cường để che giấu nhu nhược.
"Đáng giận, ta muốn ngươi chết!"
Điền Dã không còn che giấu nữa, hoàn toàn bùng nổ, hai mắt bị khí huyết rót cho đỏ bừng, gân xanh nổi lên quằn quại, lỗ chân lông trên hai tay co lại, tràn ra khí huyết, bao trùm lấy hai tay.