Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Thật lợi hại, đây chính là uy thế của Khí Huyết cảnh thập nhị trọng sao?" Lâm Phàm thầm kinh hãi tán thán.
Theo hai người động thủ, đám đông vây xem vội vã lùi xa, trong phạm vi mười trượng không còn một bóng người. Khí huyết song phương bạo phát, va chạm kịch liệt, tạo thành những đợt xung kích kinh khủng.
Nơi khí kình quét qua làm mặt đất sụt lún, đá vụn bắn tung tóe, đao kiếm giao phong mang theo hàn mang chớp động.
Tống Nhất Đao hay Lý Trường Phong, cả hai đều đã tu luyện bí kỹ cùng tâm pháp, nhất thời khó phân cao thấp.
Trong mắt Lâm Phàm, với thực lực hiện tại của bản thân, có lẽ chưa chắc đã là đối thủ, nhưng dù thua cũng không đến nỗi thảm bại.
Thiên Cương Huyết Khu và Thực Nhật Thôn Thiên Côn đều đã được Lâm Phàm tu luyện đến viên mãn, hơn nữa bí kỹ bản thân cũng đã đạt tới Cửu Trọng Kình, về nội tình tuyệt đối vượt xa bọn hắn.
Chiến đấu ở Khí Huyết cảnh, suy cho cùng vẫn là người chiến đấu, không có chuyện phi thiên độn địa, cũng không có chuyện vung đao chém kiếm tạo thành dị tượng xé rách hư không.
"Lý Trường Phong, ăn ta một đao."
"Long Ngâm Cửu Thiên Đao."
Tống Nhất Đao đột nhiên nhảy vọt lên không trung, hai tay nắm chặt chuôi đao, khí huyết cuồn cuộn trào dâng bao trùm thân đao. Hai mươi tư đốt sống lưng rung động, tựa như có tiếng long ngâm gào thét, đây là đang súc thế, tụ lực.
Sắc mặt Lý Trường Phong trở nên ngưng trọng, không dám khinh thường, hắn biết tuyệt kỹ thành danh của Tống Nhất Đao chính là Long Ngâm Cửu Thiên Đao, một loại đao pháp bí kỹ, một đao chém xuống, chính là tầng tầng đao kình gia trì.
"Trảm!"
Một tiếng gầm thét vang vọng, Tống Nhất Đao vung đao chém xuống. Chỉ thấy thân đao hiển hiện khí huyết đao mang, tựa như có sáu tầng ảo ảnh đao quang lấp lánh. Vào khoảnh khắc vung đao, tất cả trùng điệp mang đến uy thế kinh người.
Rõ ràng Tống Nhất Đao đã tu luyện môn đao pháp bí kỹ này đến Lục Trọng Đao Kình.
"Khí huyết đao mang mượn nhờ ngoại vật vung chém mà ra, đây là năng lực vốn có của người tu đến đệ cửu trọng." Lâm Phàm có chút quen thuộc với đặc thù của mỗi trọng trong Khí Huyết cảnh thập nhị trọng.
Bất quá, cho dù tu luyện đến đệ cửu trọng, cũng không thể thi triển ra khí huyết đao mang như vậy.
Chủ yếu bởi vì vào thời điểm đạt đến đệ cửu trọng, khí huyết ẩn chứa trong bản thân vẫn chưa đạt đến trình độ này.
Ầm!
Đao mang và kiếm mang va chạm kịch liệt, kình đạo xung kích bắn ra khiến tất cả mọi người không khỏi run sợ. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh từ trong làn bụi mù mịt bay lên không trung, không ai khác chính là Tống Nhất Đao.
"Lý Trường Phong, Võ Các các ngươi hãm hại Tống mỗ, Tống mỗ quyết không bỏ qua chuyện này. Ngày nào đó trở lại, nhất định khiến các ngươi phải trả giá đắt."
Thân pháp của Tống Nhất Đao không tệ, sau một đao va chạm này, hắn không muốn tiếp tục dây dưa nữa, mà muốn thoát thân.
Hắn nghiêng đầu, hai mắt căm tức nhìn Lý Trường Phong đang muốn đuổi theo. Bỗng nhiên trong lòng hắn run lên, luôn cảm thấy phía sau có một cỗ khí tức nguy hiểm truyền đến.
Khi quay đầu lại, hắn bất ngờ thấy Lâm quán chủ của Lâm Thị võ quán, một tay hóa chưởng, trong lòng bàn tay ẩn chứa khí huyết kinh người, đồng thời một cỗ chưởng kình như bài sơn đảo hải ập đến.
"Đáng chết!"
Lý Trường Phong rút đao đã không kịp, chỉ có thể huy quyền ngăn cản.
Quyền chưởng tiếp xúc.
Sắc mặt Tống Nhất Đao đại biến, khí huyết dồn hết lên mặt, trong nháy mắt làm cả mặt đỏ bừng. Chưởng kình truyền đến từ đối phương vô cùng khủng bố, răng rắc một tiếng, quyền cốt vỡ vụn, ống tay áo nổ tung. Trong lúc chạy trốn, chưởng kình đột ngột ập đến khiến Tống Nhất Đao trở tay không kịp, muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Nắm lấy cơ hội này, Lâm Phàm song chưởng cùng xuất, chụp về phía Khí Hải đan điền và lồng ngực của Tống Nhất Đao. Phanh phanh vài tiếng, Tống Nhất Đao thổ huyết bay ngược ra ngoài, ngã nhào xuống đất, chỉ cảm thấy một cổ khí tức cực nóng lan khắp cơ thể, đốt cháy khí huyết bản thân, khiến hắn thống khổ vạn phần.
Lâm Phàm đã sớm chờ đợi thời cơ này, cửu trọng kình đạo súc thế mà ra, thêm vào tâm pháp đặc tính gia trì, cho dù là Khí Huyết cảnh thập nhị trọng thì sao?
Tống Nhất Đao ngã xuống mặt đất, miệng mũi phun máu, hốc mắt nứt ra, thậm chí từ trong tai có huyết dịch chảy ra.
Tống Nhất Đao hắn tung hoành Mặc Vân thành hơn mười năm, từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Không ngờ hôm nay lại phải ngã ngựa trong tay một tên trẻ tuổi vô danh tiểu tốt.
"Không hổ là cao thủ thập nhị trọng.”
Lâm Phàm vốn cảm thấy bộ bí kỹ này oanh trúng, lồng ngực đối phương tất nhiên sẽ nổ tung, không ngờ đối phương lại có thể gắng gượng chống đỡ, nói cho cùng vẫn là có chút bản lĩnh.
"Tốt... tốt lắm..." Tống Nhất Đao gian nan đứng dậy, hai mắt tan rã nhìn đám người xung quanh, "Không ngờ Tống mỗ ta lại có kết cục như vậy... Ngươi... các ngươi... Sẽ không có kết quả tốt đâu..."
Phốc!
Tống Nhất Đao lảo đảo chực ngã, rốt cuộc khó lòng chống đỡ thương thế trong cơ thể, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, trọn vẹn phun xa đến mấy mét, máu rơi xuống đất còn bốc hơi nóng hừng hực.
Hiển nhiên là đặc tính của Thực Nhật Thôn Thiên Công đã thiêu đốt sôi trào khí huyết trong cơ thể hắn.
Ầm ầm!
Thân thể Tống Nhất Đao thẳng tắp ngã xuống, trừng trừng hai mắt mà bất động, chết vô cùng không cam lòng.
Lý Trường Phong ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thật sự không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy. Tuy nói Lâm quán chủ có yếu tố đánh lén, nhưng dù sao Tống Nhất Đao cũng là cao thủ thành danh đã lâu, thực lực võ đạo cao hơn nhiều so với Lâm quán chủ.
Dù cho vội vàng không kịp chuẩn bị, tạm thời ra tay cũng không nên kết thúc thế này.
Xem ra vị Lâm quán chủ này đã ẩn giấu thực lực bản thân vô cùng sâu a.
Hơn nữa nhìn tình trạng thương thế của Tống Nhất Đao, mấy chưởng vừa rồi chắc chắn ẩn chứa đặc tính tâm pháp, hơn nữa còn là đặc tính chí dương chí cương. Khó trách có thể giết quỷ dị một cách hung hãn như vậy, đối với quỷ dị mà nói, đặc tính này chính là thiên địch.
"Lý các chủ, chuyện này không sao chứ?" Lâm Phàm có chút khẩn trương hỏi.
Hắn vốn dĩ muốn Tống Nhất Đao phải chết.
Bản thân ở Nhị Hà trấn kinh doanh võ quán, tháng ngày trôi qua có chút tiêu sái, mỗi ngày uống chút trà, luyện chút võ đạo, dạy dỗ đệ tử, rảnh rỗi thì mô phỏng một chút, cuộc sống này thật tốt biết bao.
Nhưng lại liên lụy đến chuyện thuế bạc.
Lưu Thiên Tuyệt muốn mình chết.
Tống Nhất Đao cũng muốn mình chết.
Vậy làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Huống hồ hai tên này khác với Chu Minh Sơn, bọn chúng thật sự muốn mình chết!
Vì để tránh hậu họa, chỉ có thể giải quyết những phiền toái này trước.
Lâm Phàm biết bản thân hiện tại còn rất yếu, Khí Huyết thập nhị trọng chẳng là gì cả. Nghe Lý Trường Phong hướng tới Tiên Thiên cảnh, hắn liền biết con đường võ đạo chân chính có lẽ bắt đầu từ Tiên Thiên.
Không vào Tiên Thiên, chung quy vẫn là phàm phu tục tử.
Kẻ có thể nhập Tiên Thiên đều có võ đạo thiên phú.
Đệ tử Thiên Đao võ quán đều mang vẻ mặt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, vị quán chủ bất khả chiến bại trong lòng bọn họ, lúc này lại biến thành một bộ thi thể lạnh băng.
Chuyện này tạo thành một cú sốc quá lớn đối với nội tâm bọn họ.
"Không sao, Tống Nhất Đao sợ tội bỏ trốn, Lâm quán chủ ra tay ngăn cản, kết cục bây giờ đều là hắn tự gieo gió gặt bão." Lý Trường Phong thở ra một hơi.
Nói xong, Lý Trường Phong vung tay lên, "Người đâu, đưa tất cả mọi người ở đây về thẩm vấn một lượt."
"Tuân lệnh, đại nhân." Người của Võ Các tiến lên giam giữ đám đệ tử kia.
"Đại nhân tha mạng, ta thật sự không biết gì cả."
"Tốn tiền nhập võ quán, sao lại gây họa vào người thế này."
"Tha mạng a."
"La lối cái gì? Nếu thật sự vô can, Võ Các sẽ không làm khó các ngươi, chỉ là hỏi vài câu thôi, cuống cái gì?" Thấy đám người khóc lóc thảm thiết, Lý Trường Phong nghiêm nghị nói.
Đám đệ tử vừa còn ồn ào náo loạn, trong nháy mắt an tĩnh lại.
Đúng, đúng vậy, mình không tham gia, sợ cái quái gì chứ.