Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Là ai?
Các đệ tử Chu Thị võ quán không khỏi kinh hãi, là người nào anh dũng như vậy, giờ phút này lại dám đứng ra vào? Bọn họ ngược lại muốn xem thử, chiêm ngưỡng dung mạo cùng khí phách của người này.
Nhan Như Tuyết cùng vài người khác cũng có suy nghĩ tương tự, không khỏi thầm cảm thán người vừa lên tiếng này, so với Chu Minh Sơn còn đầy máu lửa hơn.
“Hay lắm, võ quán chủ nhà các ngươi thì trốn trong hầm phân, còn ngươi lại dũng mãnh đứng ra." Lâm Phàm cũng tò mò nhìn lại, thầm nghĩ.
Trong lòng hắn thở dài, quả thật là một người có can đảm, đừng lo, bản quán chủ tuyệt sẽ không để ngươi cảm thấy thoải mái đâu.
Nhìn về phía cửa vào, ba bóng người xuất hiện, dẫn đầu là một nam tử trung niên, mặt chữ quốc, ánh mắt sáng rực, có vẻ rất chính trực. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ có phong vận, đang ôm một nam hài khoảng năm, sáu tuổi.
Ba người bước tới.
"Tại hạ Chu Minh Nhạc, nguyện ý thay Chu Thị võ quán luận bàn một phen cùng Lâm quán chủ." Chu Minh Nhạc vẻ mặt ung dung nhìn cảnh tượng võ quán, trong lòng không khỏi xót xa.
Các đệ tử của Chu Thị võ quán ngơ ngác nhìn nhau, không biết người này là ai, nhưng lúc này có người nguyện ý đứng ra thay võ quán lên tiếng, đương nhiên là điều mong muốn.
Lâm Phàm lẩm bẩm trong lòng, tên chỉ thiếu một chữ, chẳng lẽ hai người này là huynh đệ sao?
"Ngươi và Chu quán chủ có quan hệ thế nào?" Lâm Phàm dò hỏi.
"Ta là ca ca của hắn." Chu Minh Nhạc không giấu giếm, thản nhiên nói.
Quả nhiên là huynh đệ.
Lúc này, Chu Minh Sơn từ trong hầm phân được đưa ra, trước đó không khí vẫn còn mới mẻ, nhưng trong chớp mắt, một cơn mùi hôi thối bao phủ toàn bộ. Cả người Chu Minh Sơn dính đầy phân, thỉnh thoảng lại có phân lẫn nước tiểu nhỏ xuống.
Phốc! Phốc!
Hắn phun ra thứ dị vật trong miệng, mùi thối này quả thật khó ngửi, định bảo đệ tử tìm nước sạch cho hắn tẩy rửa thay đồ, nhưng đột nhiên phát hiện các đệ tử đều tránh xa hắn như tránh tà.
"Minh Sơn." Một giọng nói quen thuộc nhưng lại có phần xa lạ vang lên.
Toàn thân Chu Minh Sơn chấn động, như thể nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn, tóc còn ướt che khuất đôi mắt, nhưng qua khe hở vẫn nhìn rõ được người kia là ai.
"Ngươi..." Chu Minh Sơn sững sờ, ánh mắt vô tình rơi vào nữ tử bên cạnh, con ngươi co lại, không kìm được phải lùi lại nửa bước, "Chu Minh Nhạc, ngươi còn quay lại làm gì, ngươi quay lại là để cười nhạo ta sao?"
"Minh Sơn, ta là ca ca của ngươi, sao có thể quay lại để chế giễu ngươi, trước đây chỉ là hiểu lầm, ta và Hân Lan tình đầu ý hợp, còn ngươi lại thích Hân Lan. Lúc đó ta không nói ra, chỉ hy vọng ngươi có thể tự phát hiện, nhưng không ngờ..." Chu Minh Nhạc nói, khẽ thở dài.
Lời này vừa nói ra, cả hiện trường đều im lặng.
Trong mắt Nhan Như Tuyết sáng lên, hai tay ôm lấy nhau, như thể chuẩn bị thưởng thức một màn kịch hay.
Lâm Phàm lùi lại vài bước, duy trì khoảng cách an toàn với Chu Minh Sơn, tránh tiếp xúc quá gần, mùi thối từ người tên này thật sự không dễ chịu, chỉ cần nghe rõ trò chuyện là đủ.
Có vẻ như đây chính là dây dưa liên quan đến luân lý.
Người đệ đệ yêu đã trở thành tẩu tử, bây giờ ca ca dẫn theo tẩu tử và cháu trai về, còn bản thân lại chật vật như vậy. Đây quả thật là một đả kích không hề nhỏ với Chu Minh Sơn, nghĩ đến cũng không dám nghĩ.
"Im miệng, ai là đệ đệ ngươi, ngươi quay về đây để làm gì? Có phải về để cười nhạo ta, ngươi mang đi nữ nhân mà đệ đệ ngươi yêu thích, bây giờ các ngươi sống hạnh phúc, còn ta thì chẳng khác gì một thằng hề." Chu Minh Sơn gầm lên, miệng phun phân.
Vương Đại Xuân bước tới bên cạnh Nhan Như Tuyết, "Đại nhân, ăn chút hạt dưa."
"Tạ ơn."
Nhan Như Tuyết khẽ gật đầu, nhận lấy phần hạt dưa, một bên nhấm nháp, một bên nhàn nhã thưởng thức. Không khí xung quanh như bị kéo căng, đồng thời nàng cũng có đôi chút hài lòng với đệ tử của Lâm Thị võ quán, có không ít kẻ đầu óc linh hoạt hiểu chuyện.
Vương Đại Xuân lại chia hạt dưa cho hai người khác trong Võ Các, sau đó quay trở về bên cạnh Lâm Phàm, lôi ra một cái túi.
“Quán chủ, hạt dưa, đậu phộng đều có.”
Lâm Phàm khẽ gật đầu, tiện tay lấy một món ăn vặt từ trong túi Đại Xuân, bộ dáng hoàn toàn là dáng vẻ người xem kịch vui.
“Phải, trước cứ nghe xem, không vội ước thúc bọn hắn.”
Lúc này Chu Minh Sơn đã gần như phát điên, hắn không thể nào chịu đựng nổi việc bản thân mất mặt trước nữ nhân từng yêu mến, huống chi là trong tình cảnh nhếch nhác thế này.
Chu Minh Nhạc khẽ thở dài, hắn chẳng biết phải nói gì cho phải, bởi vì hắn hiểu rõ đệ đệ mình vốn không phải kẻ biết lẽ phải, một khi đã quyết định, bất cứ ai cũng không thể thay đổi.
Trước đây hắn mang theo Hân Lan rời khỏi võ quán cũng là hy vọng, trong khoảng thời gian không có hắn, Chu Minh Sơn có thể tự mình suy nghĩ thông suốt.
Chỉ tiếc đến tận bây giờ, đệ đệ hắn vẫn không thể hiểu rõ mọi chuyện.
Chu Minh Sơn dường như rơi lệ, thế nhưng trên mặt hắn dính đầy nước phân tiểu, không biết là nước mắt hay chỉ là nước tiểu.
“Minh Sơn, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi đi rửa mặt, thay quần áo trước. Lần này để ta cùng Lâm quán chủ luận bàn một trận.” Chu Minh Nhạc nói.
“Im miệng, ai cần ngươi luận bàn, ngươi không phải người của Chu Thị võ quán, không tới phiên ngươi.”
Chu Minh Sơn siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhanh chân rời khỏi nơi này, mỗi bước chân hắn đi qua, trên mặt đất liền lưu lại từng dấu vết nước phân.
Hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này.
Lúc đi ngang qua ba người nhà Chu Minh Nhạc, bọn họ không nhúc nhích, mà đệ tử võ quán xung quanh cũng đồng loạt né tránh.
Nhớ ngày đó để lấy lòng Hân Lan, Chu Minh Sơn luôn diện những bộ y phục đẹp nhất, lúc nào cũng tỏ ra phong độ bất phàm.
Giờ đây hắn lại rơi vào bộ dạng chật vật nhất ngay trước mặt nữ nhân mình yêu, làm sao chịu nổi?
Nghĩ đến đây, Chu Minh Sơn đột nhiên hét lớn một tiếng, như kẻ phát điên lao ra ngoài.
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến từng tràng kinh hô của bách tính:
“Mau tránh ra, thối quá!”
“Ai nha, Chu quán chủ rơi xuống hầm phân rồi sao?”
Hạt dưa hết.
“Nhan đại nhân, tình huống này xử lý thế nào?” Lâm Phàm nhìn về phía Nhan Như Tuyết.
“Hôm nay là ngày bình xét cấp bậc hàng tháng của Chu Thị võ quán, nhưng nay Chu quán chủ đã không thể tái chiến, việc này đành phải dừng lại tại đây.” Nhan Như Tuyết trầm tư một lát rồi nói.
“Chờ một chút.” Chu Minh Nhạc ôm quyền, hướng về phía Nhan Như Tuyết, “Nhan đại nhân, tại hạ Chu Minh Nhạc, huynh trưởng của Chu Minh Sơn, nguyện thay hắn tỷ thí cùng Lâm quán chủ, không biết có được không?”
“Ngươi không phải người của Chu Thị võ quán, không hợp quy củ.” Nhan Như Tuyết lắc đầu.
“Lâm quán chủ, ta hiểu rõ thực lực của đệ đệ ta, hắn là người nóng nảy, Chu mỗ muốn thử xem Lâm quán chủ lợi hại thế nào. Nếu như Lâm quán chủ thắng, chỉ mong sau này Lâm quán chủ có thể hạ thủ lưu tình với đệ đệ ta.” Chu Minh Nhạc thở dài, hắn biết Võ Các có quy củ nghiêm khắc, bèn quay sang nhìn Lâm Phàm.
“Hơn nữa nếu Chu mỗ đại thắng, hy vọng ngày nào đó Lâm quán chủ có thể chủ động nhận thua, tránh khỏi cảnh khổ sở.” Hắn muốn thử trình độ của Lâm Phàm.
Lâm Phàm trầm tư.
Từ khi hắn có được thực lực đến nay, hắn chưa từng chân chính ra tay.
Chu Minh Nhạc trước mắt huyết khí tràn đầy, hiển nhiên là cao thủ, nếu gặp được cao thủ, tự nhiên phải giao thủ một phen, hắn cũng muốn biết rõ thực lực của chính mình.
“Tốt, bản quán chủ liền luận bàn một trận cùng Chu huynh.” Lâm Phàm cảm thấy Chu Minh Nhạc là người dễ nói chuyện, lại có chút hào sảng.
Nhưng ngươi đã gạo nấu thành cơm, mang theo vợ con trở về thăm đệ đệ mình. Chẳng lẽ thật sự không nghĩ tới, hành động này sẽ gây ra đả kích thế nào cho hắn sao?
Ngươi là vô tình hay là cố ý?
Nhan Như Tuyết cũng không ngăn cản.
Nàng cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc thực lực của Lâm quán chủ mạnh đến đâu.
Dù sao lúc trước chỉ với một chưởng kia, nàng vẫn chưa thấy rõ được nhiều điều.