Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Tiểu Mãn ngồi tại ghế của mình, bắt đầu an tâm vẽ bùa.

Giờ đây, nàng đã không còn dùng phế phù để vẽ Tật Tốc Phù nữa. Khi mài mực, nàng cũng ổn định được tâm thần, vừa mở mắt ra, đã cầm lấy phù bút trong tay, bắt đầu vẽ lên lá bùa.

Suốt cả buổi trưa, Lâm Tiểu Mãn dồn hết tâm tư vào việc vẽ bùa, trạng thái cực tốt, tiêu tốn hai mươi tám tấm bùa, đã thành công vẽ được mười bảy tấm Tật Tốc Phù.

Đến bữa cơm trưa, Lâm Tiểu Mãn cảm thấy choáng váng cả người, Lý Linh nhìn nàng mà có chút lo lắng.

“Lâm sư muội, vẽ bùa không thể một sớm một chiều mà vẽ xong toàn bộ được. Đến cuối tháng vẫn còn thời gian, về sau ta có thể vẽ chung cùng ngươi, ngươi đừng cố quá mức.”

Lâm Tiểu Mãn lắc đầu: "Không sao đâu, ta chỉ đơn thuần là tiêu hao quá nhiều linh lực mà thôi. Lát nữa ăn cơm xong, điều tức khôi phục lại là ổn.”

Nói rồi, nàng vội vàng vùi đầu vào ăn ngấu nghiến: "Ăn cơm, ăn cơm đi. Món thỏ thái hạt lựu tê cay ta làm ngon tuyệt!”

Nửa bát thỏ thái hạt lựu tê cay còn thừa từ tối qua, lại không ăn sáng nay, cũng được nàng mang theo. Vì vậy, trên cái bàn của ba người bọn họ lúc này đang có ba cái hũ thịt thỏ, mỗi người một hũ, bên trong đều đựng thỏ thái hạt lựu tê cay, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.

“Đúng rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Món thỏ thái hạt lựu tê cay do Lâm đạo hữu làm quả thật quá ngon. Ai da, không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà tài nấu nướng lại tinh xảo đến vậy.” Đường Thành Siêu vừa cười híp mắt vừa ăn ngấu nghiến.

Món thỏ thái hạt lựu tê cay này đúng là cực kỳ thơm ngon, ngay cả những trái ớt cũng ngon tuyệt, đặc biệt là khi ăn kèm với cơm lại càng đỉnh cao, bởi vậy gã đều ăn sạch sành sanh hết thảy.

“Hắc hắc, thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút. Về sau ta sẽ làm rồi mang đến cho các ngươi ăn.”

Đường Thành Siêu càng cao hứng nói: "Thật nha?”

Lý Linh không nói gì, chỉ cốc nhẹ vào đầu gã một cái: "Đường Thành Siêu, ngươi đúng là không khách khí chút nào! Lâm sư muội mới bao nhiêu tuổi chứ?”

Đường Thành Siêu cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Ta đâu thể ăn không được. Lâm đạo hữu, về sau mỗi tháng ngươi mang cho ta hai lần món ăn như thế này, tất cả mấy lá phế phù ngươi muốn ta sẽ bao hết.”

Lý Linh nghi hoặc hỏi: "Phế phù?”

“Ừm, trước đây ta lãng phí quá nhiều lá bùa, sợ dùng hết nên đã xin Đường đạo hữu một ít lá phế phù để luyện tập trước, tìm kiếm cảm giác.” Lâm Tiểu Mãn cũng không che giấu mà thẳng thắn gật đầu nói.

Lý Linh trầm tư: "Còn có thể làm như vậy sao? Có hiệu quả không?”

“Chắc là có đấy. Dù sao thì sau đó ta cũng cảm thấy quá trình mình vẽ bùa trở nên thuận tay hơn nhiều.”

Lý Linh ngẫm lại tiến độ vẽ bùa của Lâm Tiểu Mãn, quả thật là nhanh hơn rất nhiều so với lúc nàng ấy mới trở thành phù sư sơ cấp: "Đường Thành Siêu, lá phế phù của ngươi bán thế nào?”

“Hắc, chỉ là chút phế phù thôi mà, không cần tiền, không cần tiền đâu. Lý sư tỷ muốn thì mai ta mang tới cho ngươi.”

“Không được, chuyện gì đi chuyện ấy.”

Đường Thành Siêu bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiểu Mãn, cuối cùng đành phải nói: “Vậy ngươi cứ tùy ý đưa đi, dù sao thứ này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.”

Gã không tiện nói thẳng ra là dùng Tật Tốc Phù để đổi, bởi nếu nói thế khẳng định là Lý sư tỷ sẽ suy đoán ra chuyện Lâm đạo hữu cũng dùng phương pháp này tới trao đổi.

“Được.” Lý Linh cũng không xoắn xuýt quá lâu trên vấn đề này, tới lúc đó tất nhiên nàng ấy sẽ không để Đường Thành Siêu chịu thiệt.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tiểu Mãn tranh thủ thời gian, lợi dụng linh khí nồng đậm trong phường thị để tu luyện khôi phục linh lực. Sau khi khôi phục lại trạng thái cường thịnh, nàng đã bắt đầu vẽ bùa.

Nàng miệt mài vẽ bùa...

Cứ như vậy mãi đến giờ Thân, Lâm Tiểu Mãn cảm thấy thân thể mình như nhũn ra. Thế nhưng may mắn thay, thu hoạch lần này khá tốt, mười tám tấm Tật Tốc Phù đã được bỏ vào túi nạp vật.

Hiện giờ, trong tay nàng đang có bốn mươi sáu tấm Tật Tốc Phù, còn mười tấm khác đã bán cho Đường Thành Siêu rồi.

Số lượng linh châu trong túi nạp vật của nàng cũng đạt đến con số sáu trăm tám mươi hai viên, ngoài ra còn bốn trăm linh châu chưa thu hồi lại.

Đợi đến sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Mãn vừa đến cửa hàng phù lục, đã nhận được bốn trăm linh châu còn lại do Đường Thành Siêu mang tới.

Như vậy, trong túi của Lâm Tiểu Mãn đã có phần tài phú vượt quá một ngàn linh châu rồi.

“Lâm đạo hữu, nếu về sau còn Tật Tốc Phù thì nhất định phải tìm ta nhé! À phải rồi, những loại phù khác cũng được.”

“Được.”

Kỳ thực nàng cũng không định giao toàn bộphù lục cho Đường Thành Siêu bán ra. Dù sao mọi người đều làm việc tại cùng một cửa hàng phù lục, nếu nàng bán tất cả Tật Tốc Phù của mình cho gã chẳng phải mọi căn cơ của bản thân sẽ bị người khác biết hết sao?

Tuy nhiên, ngay sau đó Đường Thành Siêu lại hỏi Lâm Tiểu Mãn: “Ngươi có muốn linh thạch không?”

“A?” Lâm Tiểu Mãn thực sự không kịp phản ứng.

Linh thạch ư? Ai mà chẳng muốn chứ?