Ta Có Thể Gia Trì Muôn Vàn Thần Thông

Chương 30. Trần Viên Ngoại

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Không ngờ cái nơi "khỉ ho cò gáy" này còn lắm chuyện quái đản, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã chết mấy mạng người. Bao gồm cả hai võ giả. Áp lực của Trần Minh Kiệt lớn đến mức nào có thể tưởng tượng được!

Sư gia mặt chuột méo mặt trả lời: "Đại thiếu gia, thuộc hạ đã cử người lên huyện bẩm báo với lão gia, người về nhà tổ nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho thuộc hạ."

"Thôi đi." Trần Minh Kiệt bực bội phất tay. Gã thực ra cũng chẳng quan tâm lắm đến sự sống chết của Cao liệp hộ, chỉ là trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi có chút không giữ được mà thôi.

Vị đại thiếu gia Trần gia này dẫn theo hai đệ đệ (), đùng đùng nổi giận bỏ đi.

"Giải tán, đều giải tán đi!"

Ba vị thiếu gia vừa rời đi, sư gia mặt chuột liền sai gia đinh xua đuổi đám đông vây xem: "Chẳng có gì hay mà xem!"

Thôn dân lập tức giải tán ùa đi.

"Gâu gâu!"

Đúng lúc này, một con đại hoàng khuyển đột nhiên từ trong bụi cây gần đó lao ra, sủa lớn về phía sư gia mặt chuột.

Sư gia mặt chuột lập tức giật nảy mình: "Súc sinh ở đâu ra vậy?"

Có người dân nhận ra: "Đây là chó Cao liệp hộ nuôi!"

"Đại Hổ!"

Trương Viễn nãy giờ vẫn trà trộn trong đám người xem náo nhiệt, kịp thời lên tiếng gọi: "Mau lại đây!"

Hắn lo mình không mở miệng thì Đại Hổ sẽ bị gia đinh Trần gia đánh chết. Thế thì quá đáng tiếc. Nghe thấy tiếng gọi của Trương Viễn, Đại Hổ lập tức chạy về phía hắn, thân thiết vẫy đuôi.

Những thôn dân xung quanh chứng kiến cảnh này, không ai cảm thấy có gì không đúng. Mọi người đều biết mấy năm qua Trương Viễn vẫn luôn giúp việc cho Cao liệp hộ, đương nhiên rất quen với con chó giữ nhà này. Bây giờ nhà Cao liệp hộ bị hủy, người mười phần thì chín phần cũng đi đời rồi, Đại Hổ không theo Trương Viễn thì không có đường sống.

Sư gia mặt chuột hoàn hồn lại, âm trầm nhìn chằm chằm Trương Viễn một cái. Hừ lạnh một tiếng. Gã bây giờ thực sự không có tâm trạng tìm Trương Viễn gây rắc rối, dù sao đợi Trần viên ngoại về chủ trì đại cục thì có khối thời gian và cơ hội để thu thập một tên tiểu tử chân lấm tay bùn nhỏ bé.

Trương Viễn thuận lợi dẫn Đại Hổ về nhà mình. Mà nhìn thấy Trương Viễn dẫn theo con chó vàng lớn trở về, Trương mẫu rất ngạc nhiên: "Viễn oa nhi, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cao sư phụ xảy ra chuyện rồi."

Trương Viễn không tránh khỏi giải thích một phen, sau đó nói: "Đại Hổ là con cho ăn lớn lên, bây giờ nó mất nhà cho nên con dẫn về tự nuôi, trông nhà hộ viện rất tốt."

Trương mẫu thở dài: "Không ngờ Cao sư phụ cũng gặp chuyện, ông ấy là người tốt."

Trương Viễn đối với nương mình xưa nay báo tin vui không báo tin buồn, trước kia chịu uất ức ở chỗ Cao liệp hộ về nhà cũng chưa từng kể lể. Mà Cao liệp hộ quả thực cũng dạy hắn không ít kỹ năng săn bắn. Cho nên trong lòng Trương mẫu đối với Cao liệp hộ là khá cảm kích: "Vậy thì giữ con chó này lại đi."

"Vâng."

Trương Viễn lấy một dải thịt hun khói treo dưới mái hiên xuống, cắt một nửa ném cho Đại Hổ ăn. Đại Hổ lắc đầu vẫy đuôi vui sướng vô cùng.

Trương Viễn xoa cái đầu lông lá của nó, nói: "Nương, hài nhi định mua một căn nhà trên huyện thành, chúng ta rời khỏi thôn lên thành sống đi."

Trương mẫu lập tức giật mình kinh hãi: "Chuyển lên thành?"

Bà cũng không phải hạng nữ nhân ngu dốt chốn thôn quê, rất rõ độ khó của việc lên huyện mua nhà định cư, cho nên không dám tin hỏi: "Viễn oa nhi, chuyện này tốn bao nhiêu bạc hả con?"

"Tiền bạc hài nhi có thể đi kiếm." Trương Viễn trầm giọng nói: "Nương, gia đình Trần viên ngoại kia vừa mới chuyển tới, thôn chúng ta liền liên tiếp xảy ra chuyện, hơn nữa Trần gia không phải loại thiện lương, tiếp tục ở lại đây, e rằng..."

E rằng cái gì hắn không nói, nhưng những lời này dễ dàng khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng Trương mẫu. Trương mẫu không quá để ý đến an nguy của bản thân, nhưng nếu liên quan đến Trương Viễn thì hoàn toàn khác.

"Đã con quyết định rồi thì nương ủng hộ con." Bà kiên quyết nói: "Nhưng con nhất định phải chú ý an toàn, ngàn vạn lần đừng làm chuyện mạo hiểm."

Trương Viễn cười nói: "Nương yên tâm, con tự biết chừng mực mà."

Hắn lại xoa đầu con chó vàng lớn đang ăn ngấu nghiến: "Con sẽ không chạy vào rừng sâu đâu, Đại Hổ có thể giúp con cùng săn bắn, chỉ cần tốn chút thời gian, chắc chắn có thể tích cóp đủ bạc mua nhà."

Thực tế là không thể nào, nhưng Trương mẫu đâu có hiểu: "Vậy thì tốt!"

Đại Hổ sủa "gâu" một tiếng. Trương Viễn vỗ vỗ đầu nó, tâm trí lại bay về Thiên Phong sơn. Hiện tại số tiền bạc hắn tích cóp được còn thiếu rất nhiều so với việc an cư lạc nghiệp trên huyện thành. Muốn kiếm nhiều tiền, ngoài món tiền ngang tay dính máu tanh ra thì chỉ có thể đòi hỏi từ trong núi lớn. May mắn là Trương Viễn trước đó đã dò ra được một con đường.

Chương trước