Ta Đốn Ngộ Hỗn Độn Thể (Dịch)

Chương 33. Khiêu Chiến Người Mạnh Nhất Lịch Sử

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Chúc mừng đệ tử của Thái Thượng trưởng lão, Tiêu Vân, đã giành vị trí số một Tiềm Long bảng!"

Âm thanh vang dội từ Huyễn Ma Tháp truyền ra, vang khắp mỏm núi. Ngay lập tức, đám đông tụ tập quanh tấm bia đá sôi trào, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về vị trí đầu bảng, cái tên "Tiêu Vân" lấp lánh ánh sáng kim quang.

"Không ngờ Tiêu Vân lại trực tiếp khiêu chiến vị trí số một và chiến thắng!"

"Thật không thể tin được! Hắn đã đánh bại Tịch Xuân Vũ, theo lời đồn có đến 75 vạn cân lực lượng. Làm sao hắn có thể chiến thắng được?"

"Để đánh bại một cao thủ như Tịch Xuân Vũ, có lẽ Tiêu Vân đã bước vào thất cấm lĩnh vực!"

"Thất cấm lĩnh vực! Đây là thiên tài không thể tưởng, dù nhìn khắp giới tu luyện, loại thiên phú này cũng là vô song, đủ để sánh vai với các Thần tử của năm đại thánh địa khác."

Mọi người liên tục kinh ngạc thốt lên, không khí xôn xao không dứt.

Các đệ tử ngoại môn nhìn thấy tên "Tiêu Vân" trên Tiềm Long bảng, chỉ cảm thấy một sự vô lực dâng lên. Tiêu Vân, vẫn còn ở Luyện Thể cảnh, lại dễ dàng đánh bại toàn bộ cao thủ Tụ Khí cảnh mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn. Khoảng cách giữa hắn và họ lớn đến nỗi không ai dám ghen ghét, chỉ có thể ngưỡng mộ. Bởi lẽ, người ta thường chỉ ghen ghét kẻ nhỉnh hơn mình đôi chút, còn với người vượt xa tầm với, chỉ còn lại sự tôn kính.

Trước tấm bia đá của Tiềm Long bảng, Lâm Tiểu Nhã phấn khích nói với Phúc bá: "Sư tôn, sư huynh đã giành được danh hiệu đệ nhất, thật là lợi hại!"

Phúc bá cũng không khỏi kinh ngạc, vì dù biết Tiêu Vân tài năng xuất chúng, hắn cũng không ngờ đối phương có thể đánh bại Tịch Xuân Vũ có lực lượng vượt trội hơn và đang ở Tụ Khí cảnh, vốn có ưu thế cảnh giới áp chế. Điều này cho thấy Tiêu Vân không chỉ tu luyện nhanh, mà năng lực chiến đấu của hắn cũng vượt xa người thường, đến mức với cùng một thực lực, hắn đều có thể chiếm ưu thế.

"Thật không hổ danh tuyệt thế yêu nghiệt, người khiến Hỗn Độn Chung vang chín tiếng. Lão chủ nhân quả nhiên đã chọn đúng người, thiếu chủ chắc chắn sẽ đúc thành công Hỗn Độn thể!" Phúc bá thầm nghĩ, lòng đầy mong đợi.

Nhưng ngay lúc ấy, từ xa vang lên một tiếng cười lớn:

"Thật thú vị! Tiêu sư huynh đã đánh bại Tịch sư tỷ. Tịch sư tỷ, nếu ta không nhớ nhầm, ngươi từng để lại lời trong Huyễn Ma Tháp rằng, ai hạ gục ngươi sẽ được ngươi nguyện ý làm tùy tùng!"

Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cả đám đông bùng nổ.

Những tiếng rì rầm lại dâng lên, ánh mắt mọi người dồn hết về phía Tịch Xuân Vũ vốn đã là trung tâm của mọi sự chú ý.

"Tịch Xuân Vũ thật sự đã để lại lời hứa đó trong Huyễn Ma Tháp!"

"Tiêu Vân đã đánh bại nàng, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ trở thành tùy tùng của hắn?"

"Nghe nói một vị Thánh tử của Hỗn Độn Thánh Địa cũng đang theo đuổi Tịch Xuân Vũ. Nếu nàng đi theo Tiêu Vân, chuyện này thực sự sẽ rất thú vị!"

"Thánh tử uy thế vô song, địa vị cao quý, mà Tiêu Vân hiện tại không còn là Thần tử nữa. Nếu gặp Thánh tử, hắn cũng phải cúi đầu thôi."

"Một màn kịch hay sắp bắt đầu rồi."

...

Xung quanh, tiếng bàn tán rôm rả không ngừng.

Giữa đám đông, đôi mày thanh tú của Tịch Xuân Vũ hơi nhíu lại. Nàng hướng ánh mắt về phía người vừa nói, phát hiện đó chính là Trương Vân, kẻ xếp hạng thứ mười trên Tiềm Long bảng. Sắc mặt nàng lập tức lạnh lẽo, hừ một tiếng đầy khinh thường.

Tịch Xuân Vũ không lạ gì con người Trương Vân, vốn nổi danh ngang ngược càn quấy trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn. Trước đây hắn từng đùa giỡn một nữ đệ tử, bị nàng ra tay giáo huấn một phen, từ đó ôm hận trong lòng. Lần này, hắn cố ý bới móc tìm phiền phức cho nàng, rõ ràng chỉ muốn trả đũa.

Tuy nhiên, đối với loại người như Trương Vân, Tịch Xuân Vũ không mấy bận tâm. Nàng đã quyết định sẽ giữ đúng lời hứa với Tiêu Vân,việc này sớm muộn cũng sẽ bị mọi người biết, nên nàng cũng chẳng thấy có gì to tát.

“Trương Vân… hắn cố ý!”

Trong đám đông, Lô Hạo Sơ xếp hạng ba trên Tiềm Long bảng, cũng không giấu nổi sự chán ghét dành cho Trương Vân. Hắn liếc nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, hừ lạnh.

Bên cạnh, Trương Tĩnh đứng thứ hai trên Tiềm Long bảng cũng cười lạnh: “Hắn xưa nay lòng dạ hẹp hòi, từng bị Tịch sư tỷ trừng trị, nên luôn ôm hận trong lòng, chờ cơ hội trả thù thôi.”

Lô Hạo Sơ khẽ gật đầu, nhìn về phía Tịch Xuân Vũ với ánh mắt pha lẫn ngưỡng mộ và tiếc nuối, rồi than nhẹ: “Không biết Tịch sư tỷ có thực hiện lời hứa hay không.”

Hắn thường xuyên tới Huyễn Ma Tháp khiêu chiến Tịch Xuân Vũ, vì vậy biết rõ lời hứa mà nàng đã để lại. Là một tuyệt thế mỹ nữ, Tịch Xuân Vũ đã khiến vô số thiếu niên say đắm. Cũng vì câu nói ấy, Lô Hạo Sơ đã liều mạng tu luyện để nâng cao thực lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nàng. Giờ thấy Tiêu Vân đánh bại Tịch Xuân Vũ, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.

Trương Tĩnh bên cạnh cũng có cùng cảm xúc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, nhẹ nhàng nói: “Một thiên chi kiêu nữ như Tịch sư tỷ, chỉ có Tiêu sư huynh mới xứng với nàng. Chúng ta nên chúc phúc cho nàng.”

Lô Hạo Sơ đắng chát cười khẽ, nhưng trong lòng hiểu rằng Trương Tĩnh nói không sai.

“Tuy nhiên, chuyện này e rằng sẽ không dễ dàng như vậy, bởi vị Thánh tử kia đã sớm xem Tịch sư tỷ là người của hắn. Với thân phận và địa vị của hắn, chỉ e sẽ không nể trọng Tiêu sư huynh.” Lô Hạo Sơ nhớ ra điều gì, nét mặt trở nên lo lắng.

Trương Tĩnh cũng thoáng lộ vẻ trầm tư, trong mắt hiện lên chút lo lắng. Thánh tử kia nổi danh bá đạo, điều này từ lâu hắn đã nghe qua.

...

Trước tấm bia đá Tiềm Long bảng.

Lâm Tiểu Nhã nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, lập tức mặt mũi không vui, đưa mắt nhìn về phía Tịch Xuân Vũ. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ghen ghét, nàng chu môi, lẩm bẩm: “Cái gì chứ, nữ nhi gia gì mà lại thề thốt kiểu đó, đúng là chẳng biết xấu hổ! Nhìn dáng vẻ quyến rũ của nàng, chắc chắn không phải người đàng hoàng rồi.”

Không hiểu vì sao, khi biết rằng một tuyệt thế mỹ nữ như Tịch Xuân Vũ sẽ trở thành tùy tùng của Tiêu Vân, trong lòng Lâm Tiểu Nhã bỗng dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả, như có chút xót xa.

Phúc bá liếc mắt nhìn nàng, trong lòng hiểu rõ. Hắn đã trải đời nhiều, dễ dàng nhận ra Lâm Tiểu Nhã từ lâu đã thầm ngưỡng mộ Tiêu Vân. Tuy nhiên, tuổi nàng còn nhỏ, lần đầu tiên biết rung động, thành ra ngay cả chính bản thân cũng chưa nhận ra tình cảm của mình, chỉ mơ hồ cảm thấy xúc động mà thôi.

Phúc bá cũng không để tâm đến điều này, bởi từ khi nhận Lâm Tiểu Nhã làm đồ đệ, hắn đã nghĩ đến việc để nàng làm bạn đồng hành cùng Tiêu Vân. Tuy nhiên, hắn cũng khẽ nhắc nhở: “Tiểu Nhã, thiếu chủ là một thiên tài tuyệt thế, thiên sinh sẽ hấp dẫn những người muốn theo chân. Hiện giờ chỉ có Tịch Xuân Vũ, nhưng sau này, khi thiếu chủ càng mạnh mẽ, tùy tùng bên cạnh e là sẽ đông đảo như rừng, thậm chí có thể bao phủ cả Đế Phong.”

Lâm Tiểu Nhã nghe vậy, chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Nàng hiểu rõ sự ưu tú của sư huynh mình, biết rằng về sau sẽ có nhiều người muốn đi theo hắn. Giống như những Thánh tử của Hỗn Độn Thánh Địa, ai mà không có mười mấy người tùy tùng? Đặc biệt là mười vị trí đầu trong Thánh tử, tùy tùng bên cạnh còn nhiều hơn nữa.

Dẫu vậy, Lâm Tiểu Nhã không thể nào ngăn cản việc này, bởi những người tùy tùng ấy sẽ giúp Tiêu Vân xây dựng thế lực, hỗ trợ rất lớn cho tương lai của hắn khi đảm đương vị trí chấp chưởng Hỗn Độn Thánh Địa.

Bất chợt, từ Huyễn Ma Tháp vang lên một âm thanh vang dội:

"Chúc mừng đệ tử Thái Thượng trưởng lão, Tiêu Vân, danh liệt vào danh sách Luyện Thể cảnh mạnh nhất lịch sử Hỗn Độn Thánh Địa, vị trí thứ 100!"

Lời tuyên dương này khiến cả ngọn Tương Sơn phong chấn động, mọi người gần như lặng đi vì kinh ngạc. Ngay lập tức, trên tấm bia đá đen gần Huyễn Ma Tháp, cái tên "Tiêu Vân" hiện lên rực rỡ, tỏa ra kim quang chói mắt.

Cả đám đông đều dồn dập hít sâu, kinh hãi trước tin tức này. Tiêu Vân vậy mà dám khiêu chiến những cao thủ lịch sử của Luyện Thể cảnh và còn thành công. Điều này khiến ai nấy đều ngỡ ngàng không thôi.

Giữa đám người, ánh mắt đẹp của Tịch Xuân Vũ lấp lánh sắc thái kỳ diệu, gương mặt nàng sáng lên khi nhìn về phía tấm bia đá đen ấy. Lô Hạo Sơ và Trương Tĩnh đứng gần đó cũng không thể che giấu vẻ mặt sững sờ, trợn mắt há mồm trước thành tích kinh người này.

Lâm Tiểu Nhã và Phúc bá thì đầy vẻ ngạc nhiên, lập tức chạy về phía tấm bia đá đen để nhìn cho rõ hơn.

Trên những bia đá này, tên của các cường giả mạnh nhất trong lịch sử Hỗn Độn Thánh Địa đều được khắc lại. Mỗi cái tên đại diện cho một tuyệt thế thiên kiêu, những ai được ghi tên trên bia đá ấy được lưu danh sử sách, dù cho thời gian có trôi qua bao nhiêu, họ vẫn sẽ được hậu thế kính ngưỡng và tôn vinh.