Tá Kiếm

Chương 1. Đêm mưa, đao, ô

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sở Hòe Tự đội [Mũ Giáp Trò Chơi] lên, sau đó mở to mắt.

Khung cảnh trước mắt lập tức thay đổi, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng hơi tối đi.

Đây là một đêm mưa to tầm tã.

Giờ phút này, hắn đang đứng trên một con đường nhỏ trong rừng, hông dắt một thanh đoản đao, tay cầm một chiếc ô giấy.

Mùi mưa hòa cùng mùi bùn đất xộc vào khoang mũi, khiến cả người hắn càng thêm tỉnh táo vài phần.

Bầu trời đêm giăng đầy mây đen, chẳng thấy được chút ánh trăng nào.

Sở Hòe Tự nhíu mày, giơ tay phải đang cầm chiếc ô chưa mở lên, hai ngón trỏ và ngón giữa chập lại, rồi vẽ một đường vào hư không trước mặt.

Ngay sau đó, cả thế giới dường như sáng lên vài phần!

Mọi thứ trước mắt, hắn đột nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

Ngay lúc Sở Hòe Tự chuẩn bị quan sát xung quanh, một bóng người từ cánh rừng phía trước lao ra.

Đối phương cũng tay cầm ô giấy, mặc một thân kình trang màu đen, điểm khác biệt duy nhất là bên hông gã dắt một thanh trường đao.

À phải rồi, ô của gã cũng che rất thấp, đến nỗi từ góc nhìn của Sở Hòe Tự, chỉ có thể thấy hơn nửa khuôn mặt gã, trông hệt như một cảnh đặc tả trong phim điện ảnh.

Vì thế, Sở Hòe Tự cũng lặng lẽ hạ thấp chiếc ô giấy trong tay mình xuống một chút.

Gã đàn ông vừa lao ra từ trong rừng, tay phải đã đặt lên chuôi trường đao.

Giọng gã hơi khàn, nghe như có gì đó mắc trong cổ họng:

“Ta khuyên ngươi đừng làm gì cả, hiện tại theo ta trở về, đánh vào thiên lao.”

Gã râu ria này nói xong, lại bồi thêm một câu:

“Đương nhiên, ngươi cũng có lựa chọn thứ hai.”

“Đưa ta năm mươi lượng bạc.”

Nói rồi, gã nghiêng người, ra hiệu cho đi.

Sở Hòe Tự nghe vậy, càng hạ thấp chiếc ô giấy hơn nữa.

Mưa đêm rả rích, gõ lách tách lên mặt ô. Trong màn đêm u tối, không ai thấy rõ được biểu cảm của hắn.

『Năm mươi lượng, sức mua cũng tương đương khoảng hơn năm vạn tệ trên Trái Đất.』 Sở Hòe Tự thầm tính toán trong lòng.

Hơn năm vạn để không phải ngồi tù, thậm chí là mua một mạng sống, xem ra cũng không đắt.

Nhưng hắn cũng không chắc bản thân hiện tại có thể lấy ra được một khoản tiền như vậy hay không.

Thế là, hắn bắt đầu lục lọi khắp người.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là, hắn thật sự tìm thấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng trong ngực áo.

『Ồ? Xem ra [Khởi Đầu] lần này không đơn giản rồi.』 hắn thầm nghĩ.

Chỉ thấy Sở Hòe Tự khẽ nâng ô, nhướng mày nhìn về phía đối phương, tay cầm tờ ngân phiếu một trăm lượng, nghiêm túc hỏi:

“Này… ngươi có tiền thối không?”

Gã râu ria đối diện cũng nâng mặt ô lên, ánh mắt chợt trở nên sắc lẻm.

Theo ý định ban đầu, gã muốn xem thử tên nhóc trước mắt này có bao nhiêu của cải.

Đối với nhiều người, họ sẽ không mang toàn bộ gia sản theo người.

Chỉ lấy bạc trên người hắn thì sao mà đã? Về cơ bản có thể hiểu là gã không chỉ muốn cướp ví tiền, mà còn muốn cả số dư trong tài khoản ngân hàng nữa.

Nhưng ai mà ngờ được, tên nhóc trước mắt này lại mang theo người tờ ngân phiếu mệnh giá lớn như vậy!

Gã râu ria liếm đôi môi hơi khô của mình, dùng cái giọng khàn đặc nói: “Ban đầu ta còn nghi ngờ thân phận của ngươi, còn bây giờ thì…”

“Xoẹt——!” Gã râu ria trực tiếp rút trường đao bên hông ra!

Gã cười dữ tợn nhìn Sở Hòe Tự, tay trái cầm ô, tay phải cầm đao, rồi tiến về phía trước hai bước.

“Ta chỉ hơi khó hiểu, phái một phàm nhân [Ngụy Linh Thai] như ngươi tới đây thì có ý nghĩa gì chứ?”

Tình thế hiện tại đặc thù, đại kiếp nạn giáng xuống, sớm đã bước vào thời đại toàn dân tu hành.

Phàm là người có chút tư chất linh thai, đều có thể bước vào con đường tu hành, trở thành tu sĩ.

Người này nhìn tuổi không nhỏ, nhưng lại chưa bước vào ngưỡng cửa tu hành, chắc chắn là Ngụy Linh Thai.

Sở Hòe Tự nghe lời của gã râu ria, hơi nghiêng đầu, cứ thế nhìn gã:

“Huynh đệ, ngươi không phải cũng vậy sao?”

Cười chết mất, mẹ nó nhà ngươi cũng là Ngụy Linh Thai, lại còn dám coi thường người khác à?

Gã râu ria nghe vậy, ánh mắt càng thêm âm hiểm, gương mặt lộ vẻ tức giận.

Thời trước, quyền lợi tu hành bị các thế lực như tông môn, vương triều, thế gia nắm giữ, nhằm bảo đảm giai cấp trước sau tồn tại.

Thường dân nếu không có thiên phú cực kỳ xuất chúng thì đến cơ hội tu hành cũng không có.

Hiện nay, do đại kiếp nạn giáng xuống, thời đại toàn dân tu hành mới được mở ra.

Và trong hoàn cảnh này, đối với loại người Ngụy Linh Thai như gã, thực ra lại vô cùng tàn nhẫn.

Ngoài luyện thể ra, không có lựa chọn nào khác.

Nhưng muốn dựa vào luyện thể để đột phá cửa ải đầu tiên của con đường tu hành, khó như lên trời!

Nỗ lực cần bỏ ra ở đây gấp trăm lần, thậm chí ngàn vạn lần so với người có linh thai!

Bởi vậy, đối với gã râu ria, linh thai là thứ gã khao khát nhất.

Gã nằm mơ cũng muốn trở thành tu sĩ.

Cơn giận của gã lúc này lập tức bùng lên, tay phải nắm đao cũng dùng thêm sức.

Nhưng trước khi chém chết hắn, gã râu ria vẫn muốn mỉa mai lại một phen.

Dù sao chém người là chém người, võ mồm là võ mồm.

“Đúng vậy, ta cũng là Ngụy Linh Thai.”

“Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ dựa vào cái thân Ngụy Linh Thai cỏn con này để trà trộn vào [Đạo Môn].”

“Thứ phế vật nhà ngươi đúng là không biết mình là ai! Chẳng lẽ định dựa vào cái mã ngoài non mịn của mình để đi… cửa sau à?” Gã liếm môi trên.

Sở Hòe Tự nghe lời gã, phân tích thông tin bên trong.

“Trà trộn vào [Đạo Môn]?” Hắn nắm được từ khóa này.

Nói một cách nghiêm túc, Ngụy Linh Thai đúng là không thể nào được [Đạo Môn] thu nhận.

Thế nhưng, trên mặt Sở Hòe Tự lại hiện lên một nụ cười, rồi nói ra một câu mà gã râu ria hoàn toàn không hiểu:

“Đừng hỏi.”

“Ta là học sinh chuyên thể thao.”

Mưa vẫn rơi.

Gã râu ria nghi ngờ đầu óc mình có phải bị úng nước không, hoặc là đầu óc đối phương bị úng nước.

Gã nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.

Nhưng, đối phương đã hành động!

Chỉ thấy Sở Hòe Tự cũng rút thanh đoản đao bên hông ra.

“Đêm mưa, đao, ô ư?” Hắn lẩm bẩm.

Ngay sau đó, hắn liền vứt ô đi.

Đoản đao ra khỏi vỏ!

Mưa lớn xối lên người, Sở Hòe Tự rút đao lao tới, bước đầu tiên đã giẫm vào vũng nước, làm bắn lên những tia nước trộn lẫn bùn đất.

“To gan!” Gã râu ria gầm lên, cũng vứt chiếc ô giấy trong tay.

Trường đao chém về phía trước, đao thế hung mãnh, đi theo đường lối đại khai đại hợp.

Hai đao chạm nhau, Sở Hòe Tự liền cảm thấy hổ khẩu chấn động.

Rõ ràng, sức của đối phương lớn hơn hắn rất nhiều!

Không có gì bất ngờ, gã râu ria này là người từng luyện thể.

Chẳng qua, gã vẫn chưa đột phá được cửa ải đầu tiên của con đường tu hành mà thôi.

“Một khởi đầu khá thú vị.” Sở Hòe Tự thầm nghĩ.

Nhưng mà, tuổi này rồi, miệng còn hôi, luyện thể mà chỉ được đến thế thôi à?

“Chỉ thế thôi sao?”

Đoản đao đột nhiên vẩy lên trên!

Gã râu ria kinh hãi trong lòng.

Gã nghĩ mãi không ra, tại sao tên thanh niên trước mặt sức không lớn, tốc độ không nhanh, thân thể không mạnh, nhưng sao gã cứ chém mãi không trúng?

Nếu chỉ là một lần né tránh hiểm hóc, gã sẽ cho rằng đối phương may mắn.

Nhưng nếu là lần nào cũng vậy thì sao?

Hơn nữa, góc độ xuất đao của hắn, cùng với sự tinh chuẩn trong từng đường kiếm, đã đạt đến mức độ rất đáng sợ.

Khả năng khống chế cơ thể của hắn dường như đã đạt đến một trình độ biến thái!

“Tại sao?” Gã râu ria vô cùng khó hiểu.

Trong lòng gã bắt đầu dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Một lần, chỉ cần bị hắn chém trúng một lần, chắc chắn sẽ là yếu hại, chắc chắn sẽ chết!”

Và sự thật chứng minh, gã đã nghĩ đúng.

Bởi vì khi ý nghĩ này vừa nảy ra, đoản đao đã rạch một đường máu trên cổ gã.

— Ngươi đoán đúng rồi, vui không?

Sở Hòe Tự sau khi cắt cổ đối phương, liền đột ngột đạp một cước vào bụng gã, đá văng gã ra xa, giữ một khoảng cách an toàn để đề phòng gã làm gì đó bất ngờ trước khi chết hẳn.

Chỉ thấy đối phương quỳ rạp trên đất, cơ thể co giật, hai tay siết chặt lấy cổ, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.

— Thế cục đã định.

Nước mưa gột rửa cơ thể, Sở Hòe Tự hơi cúi đầu, thu đao vào vỏ, miệng bình thản nói:

“Gà thì luyện thêm đi.”

Sở Hòe Tự đi về phía trước vài bước, nhặt lại chiếc ô giấy vừa bị mình vứt đi, sau đó lắc lắc, giũ sạch nước trên đó.

Hắn cảm thấy mình vừa rồi ngầu bá cháy.

Chẳng qua không lâu sau, hắn bắt đầu rơi vào trạng thái hoang mang, ngay sau đó là bực bội, khó hiểu, kinh ngạc và đủ loại cảm xúc phức tạp.

“Đệt! Nút [Thoát Trò Chơi] của lão tử đâu rồi!”

Chương sau