Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Rajakannu đột nhiên trở mặt khiến Iqbal vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Gã xông tới, định dạy cho đối phương một bài học.

Tuy nhiên, có người đã chặn trước mặt gã, không phải Ron, cũng không phải nhóm Vinod, mà là đám đông xung quanh.

Họ kéo gã, xô đẩy gã, không cho gã tiến lên một bước.

"Khốn kiếp! Dám cản tao!" Iqbal tức giận định vung nắm đấm, kết quả bị ngáng chân loạng choạng.

Mấy người bên cạnh gã chuẩn bị xông lên giúp đỡ, nhưng cũng bị người khác chặn lại.

Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn, Iqbal chỉ vào Rajakannu hét lớn.

"Đừng quên mày là người của ai?" Mắt gã đầy vẻ đe dọa.

"Anh ta là người của ai, không phải do ông quyết định. Rajakannu, anh nói tiếp đi." Ron đứng vào giữa, chặn tầm nhìn của gã.

Lời nói vừa rồi của Rajakannu đã khơi dậy sự tò mò của mọi người.

Cuộc xung đột này dường như có nội tình khác, họ muốn nghe toàn bộ câu chuyện.

Đương nhiên, giúp đỡ vị bác sĩ Bà La Môn tốt bụng này, mọi người cũng rất sẵn lòng.

Lòng tốt của y khiến những người có mặt vô cùng phấn chấn, họ liền giữ chặt Iqbal và đồng bọn, khiến chúng không thể động đậy.

Vinod và mấy người cũng phản ứng lại, không còn coi Rajakannu là kẻ thù nữa, mà tiến lên đứng chắn phía sau anh ta.

Ron quay đầu lại, trấn an Rajakannu bằng ánh mắt, trong mắt người sau vẫn còn sợ hãi, nhưng anh ta vẫn mở lời.

"Là Iqbal sai tôi làm, gã bảo tôi nhân lúc hỗn loạn đến trộm đồ trên bàn của Vinod."

"Nói bậy!" Iqbal giãy giụa, nhưng vô ích.

"Tiếp tục." Ron ra hiệu cho mọi người im lặng.

Rajakannu đã quyết tâm, bèn nói tuột hết mọi chuyện ra như trút ống tre đổ đậu.

"Iqbal nói các người cướp miếng cơm của mọi người. Nếu không đuổi các người đi, sau này mọi người đều phải chịu đói, cuối cùng chỉ có thể ra vỉa hè ở."

"Sau đó bảo anh lấy cớ bị thương, kích động mọi người đuổi chúng tôi đi?" Ron hỏi.

"Không, không phải. Ban đầu Iqbal nói với tôi, bí mật của các người đều nằm trong cuốn sổ tay đó, cướp được nó thì chúng tôi cũng có thể kiếm được khách."

"Vậy anh bị thương thế nào?" Ron từ từ dẫn dắt.

"Vinod đẩy tôi một cái, lúc tôi chưa đứng vững, Iqbal đã ném tôi vào cột."

Lời nói của Rajakannu khiến đám đông vây xem xôn xao, hóa ra đây thật sự là màn kịch do Iqbal tự biên tự diễn.

"Vậy là Iqbal đã lừa anh? Gã chỉ muốn lợi dụng vết thương của anh, xúi giục mọi người đuổi chúng tôi đi?"

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Ron, Rajakannu ảo não cúi đầu.

Anh ta có thể làm gì đây? Anh ta chỉ là một người Dalit ai cũng có thể bắt nạt. Đối mặt với loại côn đồ như Iqbal, dù biết bị lợi dụng, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đi đến cùng con đường đen tối này.

Bị ném đi như một miếng giẻ rách, lưng bị rạch một đường, Rajakannu cũng chưa từng nghĩ sẽ đi tìm Iqbal nói lý lẽ.

Anh ta chỉ mong sau chuyện này, đối phương thấy anh ta còn chút tác dụng, cho vài chục rupee tiền boa là mãn nguyện rồi.

Cho đến khi… cho đến khi Ron xuất hiện.

"Sự việc đã rất rõ ràng," Ron nhìn xung quanh, "Chúng tôi kinh doanh hợp pháp, nhưng…"

Lời còn chưa dứt, Iqbal đột nhiên vùng dậy tấn công. Gã đá văng người bên cạnh, chuẩn bị dùng chiêu bắt giặc phải bắt vua trước.

Không thể để Ron nói tiếp được nữa, một khi chuyện này được định đoạt, sau này gã sẽ không thể lăn lộn ở khu này, cũng không ai muốn theo gã nữa.

Chỉ cần một cú đấm, gã có thể khiến tên Bà La Môn này câm miệng.

Bốp! Iqbal bay ra ngoài.

Trong nhà ga lặng ngắt như tờ, một người to lớn như vậy, 90 kg, cứ thế bay ra ngoài như một miếng giẻ rách.

Là Johnny! Con trâu mộng này giũ giũ chân, dường như để giảm bớt cảm giác tê dại.

"Anh đến thật đúng lúc." Ron cười.

"Thằng này là đồ xấu xa." Johnny khinh bỉ nhổ nước bọt.

Iqbal ngã sõng soài đằng kia, choáng váng muốn đứng dậy.

Nhưng không biết ai dẫn đầu, có người xông lên bồi thêm một cú đá.

Tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, đám đông hóng chuyện hưởng ứng nhiệt liệt.

Có người tát vào miệng gã, có người chọc vào mắt gã, nhiều nhất vẫn là những dấu giày to tướng.

Họ căm phẫn tột độ, túm lấy Iqbal vừa đấm vừa đá. Tuy gã có thân hình vạm vỡ, nhưng hoàn toàn không thể chống cự.

Ron nhìn mà chết lặng, y dám chắc mình không hề hứa hẹn mức lương cứng 500 rupee cho đám đông hóng chuyện này.

Johnny cũng hơi bất ngờ, nhưng có người làm thay, hắn đương nhiên không từ chối.

Lúc này, Anand không biết từ đâu chui ra, cũng thở hổn hển chen đến trước mặt Ron.

Hắn vừa thấy cảnh này, không nói hai lời cũng xông lên đấm đá Iqbal túi bụi.

"Đồ cặn bã! Đồ cặn bã chuyên bắt nạt người nghèo!"

Đợi mọi người hả giận xong, Johnny mới túm cổ Iqbal mặt mày xám xịt lên.

Hắn không nói hai lời, "Bốp bốp" mười mấy cái tát giáng xuống, tát liền tù tì cả hai bên má.

"Thằng nhãi, cũng không nhìn xem mày đang gây sự với ai à?"

Lúc này Iqbal mới nhìn rõ người trước mặt là ai, gã sợ hãi hét lên, nhưng không dám phản kháng, chỉ không ngừng cầu xin tha thứ.

"Người tao mang đi, sau này sẽ không có ai đến gây sự nữa." Johnny túm một chân Iqbal, cứ thế lôi đi.

Đám côn đồ đứng cạnh gã lúc nãy, không một ai dám ra tay ngăn cản.

Mãi đến khi Johnny mang người đi khỏi, viên cảnh sát tuần tra quen mặt thường ngày mới vội vàng chạy tới.

Cổ áo anh ta nửa mở, trên cổ còn dính vết son môi, dường như vừa rút lui từ chiến trường nào đó về.

Anh ta hấp tấp chạy tới xin lỗi, sau đó không đợi Ron trả lời.

Liền vớ lấy cây gậy, đuổi đánh mấy tên đàn em còn sót lại của Iqbal.

"Tiện dân! Lũ tiện dân chúng mày!" Cây gậy của viên cảnh sát tuần tra còn ác hơn cả nắm đấm của Anand nhiều.

Tiếng gậy vụt chan chát, nghe mà Ron giật cả mí mắt.

Mẹ kiếp, tàn nhẫn quá, toàn nhắm vào đầu mà đánh.

Mấy tên côn đồ ôm đầu chạy toán loạn, không dám đánh trả.

Những kẻ thường xuyên giao du với đồn cảnh sát như chúng biết rõ, bất cứ lúc nào cũng không được chống lại cảnh sát.

Bây giờ bị đánh, sau đó cùng lắm là vào tù ngồi vài ngày. Nhưng nếu dám đánh trả, vào tù là có thể chết người.

Đám đông vây quanh cũng hùa theo cổ vũ, họ dường như vẫn chưa hả dạ, còn giúp cảnh sát vây bắt truy đuổi.

Từ đầu đến cuối Ron chỉ đứng xem kịch, y không hiểu lắm.

"Sao họ lại kích động như vậy?" Ron lặng lẽ hỏi Anand bên cạnh.

"Cậu là người tốt, Ron. Iqbal không chỉ xấu xa, gã còn bắt nạt người nghèo, gã đã phản bội lại cộng đồng của mình."

"Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi! Người Ấn Độ coi trọng tình nghĩa nhất, đây là nơi trọng tình trọng nghĩa."

Ron không hiểu lắm, y vẫn chưa thông suốt được logic trong đó.

Bên kia, cuộc truy đuổi đã đến hồi kết, đám côn đồ mặt mũi bầm dập bị viên cảnh sát tuần tra dùng dây rút trói tay lại.

Quần áo trên người mấy tên đều bị xé rách, có tên trên trán còn hằn rõ mấy dấu giày.

Thấy bộ dạng thê thảm của mấy tên này, đám đông reo hò cười lớn. Kẻ ác bị trừng phạt, không có gì hả hê hơn thế.

"Ron, cậu đã giành được sự tôn trọng của mọi người. Một bác sĩ Bà La Môn bằng lòng tự tay chữa trị cho tiện dân, cậu không bao giờ biết được điều đó gây chấn động đến mức nào đâu."

Từ ánh mắt của Anand, Ron nghĩ đến một chuyện đáng sợ. Y nghi ngờ hôm nay dù Iqbal và đồng bọn có lý do chính đáng hay không, chúng cũng sẽ bị đánh một trận.

Chỉ vì gã đứng ở phía đối lập với một bác sĩ Bà La Môn sẵn lòng chữa bệnh cho người Dalit, chỉ vậy mà thôi.

Ron không biết đây là thắng lợi của chủ nghĩa đẳng cấp, hay là thắng lợi của chính nghĩa.

Băng nhóm của Iqbal bị tóm gọn, đám đông ồn ào cũng dần dần giải tán. Nơi đây chỉ còn lại Rajakannu đang thấp thỏm, và vài bóng người thập thò phía sau.

"Rajakannu." Ron vẫy tay về phía bóng người gầy nhỏ.

"Sur tiên sinh." Rajakannu cẩn thận dè dặt tiến lại gần.

"Đường xá ở Mumbai anh có quen thuộc không?"

"Tôi biết từng con hẻm tối ở đây, cửa sau của mỗi khách sạn, đường tắt của mỗi khu ổ chuột."

"Tốt, sau này anh làm việc cho công ty của tôi, biết quy tắc không?"

"Biết! Biết! Mỗi hướng dẫn viên trong nhà ga đều biết!"

Ron đang rất cần loại bản đồ sống chạy nhanh này. Khi Công ty Thông tin Du lịch Mumbai mở rộng quy mô, trong điều kiện không có điện thoại, rất cần những người như vậy để truyền tin.

Rajakannu mừng rỡ trong lòng, muốn cúi xuống chạm vào mu bàn chân Ron để xin ban phước.

Nhưng hơi do dự một chút, cuối cùng anh ta chỉ chạm vào mặt đất chỗ mũi giày của Ron rồi lui ra.

Dù sao đi nữa, được Công ty Thông tin Du lịch Mumbai để mắt tới, đó là một niềm vui lớn lao.

Bây giờ những người cùng ngành trong nhà ga này, ai mà không biết đến Công ty Thông tin Du lịch Mumbai? Những vị khách mà họ tốn bao nước bọt cũng không mời được, lại chủ động tìm đến tận cửa.

Mọi người vừa thắc mắc, vừa thèm thuồng vô cùng, có khách mới có thu nhập chứ.

Ron nhìn về phía những người không bỏ chạy, nhưng lại do dự không dám tới gần, y biết đã đến lúc.