Ta Làm Thần Tiên Ở Tây Du (Dịch)

Chương 40. Lam Thái Hòa ôm vò về trời, Thổ Địa Thần ứng lời báo công (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trang Diễn nói: “Yêu ma kia đã bị ta bắt giữ, Thổ Địa Thần, trước đây ông nói sẽ báo công cho ta, bây giờ có thể thực hiện lời hứa rồi chứ?”

Thổ Địa Thần của Tiểu Điền thôn nghe vậy thì sững sờ, nói: “Yêu ma bị bắt rồi sao?”

Trang Diễn gật đầu đáp: “Chính thế, đã được Lam Chân Nhân áp giải lên trời rồi.”

Thổ Địa Thần nghe vậy liền nói: “Nếu đã như vậy, cũng không cần chúng tôi phải báo công cho ngài nữa, Nhân Gian Bộ tự khắc sẽ luận công hành thưởng cho Sơn Thần ngài.”

Trang Diễn nói: “Không, Nhân Gian Bộ là chuyện của Nhân Gian Bộ, bây giờ ta muốn ông thực hiện lời hứa, dâng sớ lên Hậu Thổ Đại Đế Quân để báo công cho ta.”

Nghe những lời này, Thổ Địa Thần có chút khó xử, nói: “Nhưng hiện giờ không phải cuối quý, thời gian để chúng tôi đặc biệt dâng tấu lên Hậu Thổ Đại Đế Quân vẫn chưa đến.”

“Ta không quan tâm chuyện đó.” Trang Diễn nói: “Tóm lại, mấy vị Thổ Địa Thần các ông phải lập tức dâng tấu báo công lên Hậu Thổ Đại Đế Quân, đừng quên là ta đã cứu các ông đấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt do dự và khó xử của Thổ Địa Thần, Trang Diễn bất mãn nói: “Lẽ nào ông định nuốt lời sao?”

“Không không không.” Thổ Địa Thần liếc nhìn Trang Diễn một cái, trong lòng thầm nghĩ: Người này đã có bản lĩnh bắt được yêu ma kia, hẳn không phải là vật trong ao, tốt nhất không nên đắc tội.

Thế là Thổ Địa Thần của Tiểu Điền thôn lập tức chắp tay nói: “Sơn Thần yên tâm, tiểu thần quyết không nuốt lời, tiểu thần sẽ đi liên lạc với các vị Thổ Địa Thần khác ngay, sau đó sẽ cùng nhau dâng tấu báo công cho Sơn Thần.”

“Tốt.” Trang Diễn gật đầu, nói: “Vậy đa tạ Thổ Địa Thần, cáo từ.”

Nói xong, Trang Diễn liền cáo từ rời đi, cưỡi vân quang bay về lại Linh Đài sơn.

...

Bên kia Trang Diễn đi tìm Thổ Địa Thần để báo công cho mình, bên này Lam Thái Hòa đã ôm cái vò gốm kia quay về Thái Huyền Chân Phủ.

Lam Thái Hòa vừa bước vào trong Động Chân Điện, liền cất tiếng gọi Đồng tử đứng bên cạnh: “Mau, mang bàn án qua đây.”

Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân và các vị Đồng tử trong điện đều ngây người ra một lúc, không hiểu ý của Lam Thái Hòa là gì.

Lam Thái Hòa thấy các Đồng tử không có động tĩnh, đành phải tự mình tiến lên kéo một chiếc bàn án lại. Chiếc bàn án vừa được kéo đến nơi, cái vò gốm trong tay Lam Thái Hòa liền xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, rơi xuống mặt bàn, phát ra một tiếng “bộp” nhẹ.

“May quá, cuối cùng cũng kịp.” Lam Thái Hòa thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thiếu Dương Đế Quân ngơ ngác nhìn Lam Thái Hòa, một lúc sau mới hỏi: “Lam Chân Nhân, đây là vật gì? Ca Lâu La đâu?”

Lam Thái Hòa lập tức quay người bẩm báo: “Bẩm Đế Quân, Ca Lâu La đang bị phong ấn trong chiếc vò gốm này.”

“Ồ?” Thiếu Dương Đế Quân nghe vậy thì đôi mày lập tức nhướng lên, liền đứng dậy bước xuống thềm điện, đi đến bên cạnh Lam Thái Hòa rồi nhìn vào bên trong vò gốm.

Chỉ thấy bên trong vò gốm quả nhiên có một con Kim Sí Thần Điểu nhỏ bé đang nằm phủ phục, chính là Ca Lâu La kia.

Thiếu Dương Đế Quân phán: “Có thể thả nó ra được không.”

Lam Thái Hòa tức thì tỏ vẻ khó xử: “Cái này... chỉ e là không thả ra được, phong ấn trên đây là pháp thuật của Linh Đài Sơn Thần.”

Thiếu Dương Đế Quân hỏi: “Lẽ nào hắn không nói cho ngươi biết cách giải trừ phong ấn sao?”

Lam Thái Hòa đáp: “Bẩm Đế Quân, ngài không biết đó thôi, vị Linh Đài Sơn Thần kia đã phải trải qua muôn vàn gian khổ mới bắt được yêu ma này, khi biết Thái Huyền Đô Tỉnh muốn giao thẳng yêu ma này cho Hư Không Tạng Bồ Tát, ngài ấy vô cùng bất mãn. Hạ quan cũng phải tốn không ít lời, mới có thể mang được cái vò gốm này từ chỗ Linh Đài Sơn Thần về đây.”

Thiếu Dương Đế Quân là nhân vật cỡ nào, chỉ cần nghe lời của Lam Thái Hòa là đã hiểu được ý tứ bên trong. Hắn cũng không truy cứu sâu, chỉ gật đầu cười nói: “Mang được cái vò gốm này về cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta sẽ lập tức phúc đáp lên Thái Huyền Đô Tỉnh, đồng thời gửi cả cái vò gốm này đến đó.”

“Chỉ e là không được.” Lam Thái Hòa nói: “Vò gốm này có phong ấn của Linh Đài Sơn Thần, nếu không có pháp lực của Linh Đài Sơn Thần, không một ai có thể cầm được nó lên.”

“Cho nên...” Lam Thái Hòa nói tiếp: “Chỉ có thể mời Hư Không Tạng Bồ Tát tự mình đến đây lấy thôi.”

Thiếu Dương Đế Quân mang vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Lại có pháp thuật phong ấn kỳ diệu đến thế sao?”

Nói rồi hắn liền vận chuyển pháp lực, đích thân đưa tay ra tóm lấy cái vò gốm. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của Thiếu Dương Đế Quân liền tóm vào khoảng không, xuyên thẳng qua chiếc vò gốm.

“Hửm?” Thiếu Dương Đế Quân nhướng mày, kinh ngạc thốt lên: “Quả nhiên huyền diệu.”

Nói đoạn, Thiếu Dương Đế Quân lại thi triển pháp thuật, dùng đủ mọi cách để khiến vò gốm hiện hình hóa thực, nhưng không một lần ngoại lệ, tất cả đều thất bại.

Thân là một vị Kim Tiên, Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân sau khi mọi nỗ lực đều thất bại, đã liên tục tán thán rằng: “Quả là pháp thuật huyền diệu của đất trời, Linh Đài Sơn Thần này quả nhiên phi phàm. Xem ra đành phải để Hư Không Tạng Bồ Tát tự mình đến lấy vậy.”

Nói đến đây, Tử Phủ Thiếu Dương Đế Quân với thần thái ung dung bước trở về thềm điện, rồi dâng sớ lên Thái Huyền Đô Tỉnh để phúc chỉ.