Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 105. Ta sẽ mai táng chúng thần 105

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Nghe nói còn sinh một đứa nữa, chính đứa bé đó đã gây ra trận náo động hơn mười năm trước, cuối cùng… Đứa bé đó đã bị yêu điểu của Vu gia sổng ra mổ chết."

Tiểu Thất nói: "Nhưng chuyện này ở Vu gia là điều cấm kỵ, ta chỉ là một nô tài, không thể tiết lộ cho ngươi nhiều hơn."

Lâm Thủ Khê gật đầu.

Truyền thừa thần linh của Vu gia chỉ có ba vị, do đó khi đã có ba người con gái, vị trí thứ tư ắt sẽ trở thành cái gai trong mắt, khó tránh khỏi họa sát thân.

Thật trùng hợp, thần thị cũng là bốn người.

"Cảm tạ ngươi đã cho ta biết những điều này." Lâm Thủ Khê đáp tạ.

"Không cần cảm tạ. Phạm nhân trước khi bị hành quyết được ăn một bữa no, giải đáp chút nghi vấn để ngươi chết được nhắm mắt, cũng là lẽ thường tình.” Tiểu Thất thản nhiên đáp.

Mặt trời ở Thương Hồng khuất dần sau rặng núi phía xa, những vệt ráng chiều tựa gấm vẫn còn vương vấn nơi chân trời, bùng lên những tia sáng rực rỡ cuối cùng.

Màn đêm như thủy triều không gì cản nổi, ồ ạt nuốt chửng vạn vật.

Lâm Thủ Khê vô thức đi đến chân tường trắng.

Trận chiến với xác rồng vô cùng thảm khốc, vô số vết máu trên tường vẫn chưa được lau sạch. Không ít người đã dựng thang cao để tu sửa những chỗ hư hại. Tường viện gần đó cũng bị phá hủy nặng nề, gạch dưới đất chi chít vết nứt như mạng nhện.

Tiểu Thất cũng nhìn lên tường trắng, đoạn đưa mắt sang cánh cửa đá bị pháp thuật khóa chặt, đến giờ vẫn không thể hình dung nổi lúc ấy bọn họ đã đẩy nó ra bằng cách nào.

Bất chợt, một đám thiếu niên thiếu nữ từ Sát Yêu viện chạy về phía này.

Tiểu Thất giật mình kinh hãi. "Các ngươi muốn làm gì?"

Gần như tất cả những người sống sót ở Sát Yêu viện đều mang ân tình với Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa.

Lâm Thủ Khê nhìn những người vừa tới, rốt cuộc cũng nở một nụ cười.

Đám thiếu niên do A Thập dẫn đầu lần lượt dừng lại trước mặt Lâm Thủ Khê. Tiểu Thất bước lên một bước, chắn trước mặt hắn. "Hắn bây giờ đã không phải người của Sát Yêu Viện chúng ta, hắn đã là người của Vãng Dạ Các."

"Ta biết, chúng ta chỉ đến để bày tỏ… lòng biết ơn."

A Thập nghiêm túc nói, các thiếu niên thiếu nữ phía sau cũng đồng loạt gật đầu. Tất cả bọn họ đều từng nói xấu, từng tỏ rõ thái độ khinh thường hắn, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Sau khi nghe tin Lâm Thủ Khê bị đày vào Vãng Dạ Các, bọn họ đã cùng nhau tìm đến, xem như đây là lần cuối được gặp mặt.

Tiểu Thất nhìn vẻ mặt vừa bi phẫn vừa quả quyết của bọn họ, bèn tránh đường, chỉ nói: "Đừng làm lỡ quá nhiều thời gian."

Lâm Thủ Khê nhìn bọn họ, nói: "Tâm ý của các ngươi ta nhận, còn đồ vật thì hãy tự giữ lấy. Một kẻ sắp chết như ta không cần đến chúng."

"Kẻ sắp chết?" A Thập Nhất giật mình: "Ngươi thật sự từ bỏ rồi sao..."

"Vân chân nhân đã nói chắc chắn ta phải chết."

"Nhưng chúng ta luôn tin rằng, ngươi nhất định có cách." A Thập quả quyết nói: "Bởi vì là ngươi, nên nhất định có cách."

"E rằng phải để các ngươi thất vọng rồi, ta không có cách nào." Lâm Thủ Khê nói.

Các thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau xì xào bàn tán, ai nấy đều không muốn chấp nhận sự thật này.

"Lâm Thủ Khê!"

Ánh mắt A Thập tràn đầy chân thành: "Ta và Thập Nhị cùng Thập Tam đã bí mật bàn bạc, bất luận ngươi làm gì, chúng ta đều sẵn lòng giúp ngươi. Chúng ta tuy là nô tài, nhưng nô tài cũng trọng nghĩa khí. Mạng của chúng ta do ngươi cứu, ngươi cứ xem như là của mình!"

Lâm Thủ Khê nhìn A Thập, khẽ cười. "Ta rất cảm động."

A Thập nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, vẫn đang mong chờ điều gì đó.

Lâm Thủ Khê lại lắc đầu. "Cảnh giới của ta đã bị phong bế, không thể làm được gì nữa. Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Niềm mong đợi trong mắt A Thập chuyển thành thất vọng. Những đệ tử khác phía sau hắn nghe vậy, tinh thần cũng đều suy sụp.

Lễ vật bọn họ chuẩn bị chưa kịp tặng, đành lần lượt hành lễ và nói lời cảm tạ với Lâm Thủ Khê. Hắn lặng lẽ đứng thẳng người, lắng nghe từng lời cảm ơn của bọn họ.

Hai Mươi Chín cũng còn sống. Hắn khập khiễng đi đến trước mặt Lâm Thủ Khê, định quỳ xuống nhưng đã được hắn đỡ dậy.

Tiểu Thất đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng có chút ghen tị, hệt như bầy sói đang tiễn đưa vị Lang Vương già đi viễn chinh.

Mọi người lần lượt rời đi, màn đêm càng thêm lạnh lẽo. Vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên cao, ánh trăng như thác nước đổ xuống tấm áo choàng đen, tựa như phủ một lớp sương bạc lên người hắn.

"Đi thôi."

Sau khi các đệ tử đã rời đi hết, Tiểu Thất nói. "Vu gia sừng sững ba trăm năm không đổ, ngay cả long thi cũng không thể phá vỡ bức tường trắng này. Ngươi dù có đặc biệt đến đâu, so với cả Vu gia cũng chẳng là gì."

"Ừm."

Lúc rời đi, Lâm Thủ Khê ngước nhìn bầu trời, buông một câu: "Tối nay sẽ có mưa to."