Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 119. Ta sẽ mai táng chúng thần 119

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng sát thủ dường như biết không thể giết được hắn nữa, nên quyết định từ bỏ. Mũi tên không còn nhắm vào Lâm Thủ Khê, mà chuyển sang những người khác.

Đây không còn là ám sát, mà là giết người để hả giận.

Các đệ tử khác không có thân thủ như Lâm Thủ Khê. Vài người trong số họ thậm chí còn chưa đạt tới Ngưng Hoàn, cảnh giới so với Lâm Thủ Khê hiện tại cũng chẳng hơn là bao, đối mặt với những mũi tên như vậy chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.

"Trốn ra sau lưng ta!"

Lâm Thủ Khê đột nhiên hô lớn. "Đừng lãng phí thời gian, trốn hết ra sau lưng ta!"

Giọng điệu của hắn vô cùng quả quyết, tựa như cảnh giới chưa từng bị phong ấn, vẫn là thiếu niên đã quét sạch vô số yêu vật trong Nghiệt Trì và đấu pháp kinh thiên động địa với Vân chân nhân giả mạo.

Lời nói mang tính mệnh lệnh vang dội, khiến người ta không thể phản bác nửa lời, dường như không tuân theo lời hắn chính là tự tìm thêm phiền phức.

Các thiếu niên, thiếu nữ nhanh chóng tụ tập sau lưng hắn.

Ngõ nhỏ vốn chật hẹp, nay lại càng chen chúc.

Lâm Thủ Khê che chắn trước mặt mọi người, như gà mẹ vụng về giang rộng đôi cánh, nhưng đôi vai lại vững chãi như sắt thép.

Thiết tiễn vẫn không ngừng bắn tới.

Lâm Thủ Khê lông tơ dựng đứng, toàn thân tập trung cao độ, xương sống thẳng tắp. Hắn nắm chặt kiếm, các khớp xương trên người phát ra tiếng nổ lách tách, tựa như ngao ngư lật mình.

Hắn vung kiếm bằng chiêu thức đơn giản và dứt khoát nhất, đánh văng từng mũi tên đang gào thét lao tới!

Hắc Hoàn tuy không ngừng nghịch chuyển nhưng không thể vượt qua phong ấn nơi quan khiếu để vận chân khí ra ngoài, hắn hoàn toàn phải dựa vào sức mạnh của tứ chi! Thanh kiếm không có chân khí truyền chú, sau khi đỡ hai mũi tên đã bị mẻ lưỡi. Lâm Thủ Khê vứt nó đi, Trương Thủ ở phía sau lập tức hiểu ý, nhanh chóng rút kiếm đưa tới.

Người phía sau đẩy lưng người phía trước, tựa như một đoạn lò xo, truyền đi lực xung kích cực lớn của thiết tiễn lên thân thể mỗi người.

Lâm Thủ Khê đã đổi rất nhiều thanh kiếm, hổ khẩu của hắn bị chấn nứt, cánh tay phải tê dại. Những mũi tên tiếp theo bắn tới, tựa như dùi sắt gõ vào xương tay, đau đến thấu tim.

Ban đầu hắn còn sử dụng kiếm chiêu, về sau thuần túy dùng kiếm như côn, từng cú vung mạnh mẽ, đập bay những mũi tên đó.

Đám thiếu niên thiếu nữ phía sau chỉ cảm thấy bóng dáng gầy gò phía trước bỗng trở nên thật rộng lớn. Hắn đứng nơi đó, sừng sững như một ngọn núi hùng vĩ, bất cứ phong ba bão táp nào cũng phải tránh đường!

Chẳng bao lâu sau, trên mặt đất đã cắm ngổn ngang hàng chục mũi tên, trên người hắn cũng có thêm vài vết thương.

Trời dần sáng, mưa cũng dần tạnh.

Ý thức đã trở nên mơ hồ.

Trong màn sương trắng, không còn mũi tên nào bắn tới nữa.

Nhưng hắn không rời đi.

Các thiếu niên thiếu nữ đã tản ra, vây quanh bên cạnh hắn.

Phía sau, vẫn có một bàn tay đang đỡ lấy hắn.

Đó là một bàn tay mềm mại.

Thần kinh căng thẳng được hoàn toàn thả lỏng, hắn tựa vào lòng nàng.

...

Mái hiên cong vút màu xanh đen treo những sợi mưa đứt quãng. Tâm trạng của vị thần đã chết dường như không được tốt, bầu trời vĩnh viễn âm u, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống một trận mưa lớn.

Khi Lâm Thủ Khê tỉnh lại, hắn đang nằm trên một chiếc giường êm ái, chăn bông mềm mại đắp trên người, một mùi hương thoang thoảng lướt qua chóp mũi, khiến hắn cảm thấy hơi ngưa ngứa.

Mở mắt ra, phía bên phải là một cánh cửa sổ gỗ chạm khắc tinh xảo, bên trái treo tấm rèm màu tối. Giường không xa hoa nhưng vô cùng gọn gàng, hai bên bày mỗi bên một chiếc đèn lồng vẽ Cổ Tiên, tỏa ra vầng sáng vàng nhạt. Trên bàn trà bày một cây đàn, trong bình sứ cổ dài cắm một cành hoa, bên cạnh đặt mấy quyển sách đã cuộn lại.

Trong phòng không có ai khác. Lâm Thủ Khê nghiêng tai lắng nghe, nhận ra một tiếng nước chảy khe khẽ.

Từ căn phòng bên cạnh, nơi khe cửa có sương mù bốc lên.

Lâm Thủ Khê nhìn thấy làn sương, không khỏi giật mình, trong lòng luôn cảm giác nơi đó có thể lại có một mũi thiết tiễn bay ra.

Một lát sau, hắn mới nhận ra có lẽ là có người đang tắm rửa.

Lâm Thủ Khê muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, chỉ có thể yên lặng nằm im.

Hắn nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu xem xét lại những chuyện đã xảy ra.

Có người muốn giết ta.

Người đó là ai?

Là người do Vân Chân Nhân phái tới ư? Chắc là không... Nếu muốn động thủ, ngay từ khi đến Dạ Các, Vân Chân Nhân đã có thể tự mình ra tay, không cần phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Trải qua mấy ngày quan sát, Lâm Thủ Khê đã hiểu rõ, đại kế của Vân Chân Nhân vĩnh viễn chỉ có một —— đó là truyền thừa thần linh, vì thế hắn có thể dung thứ cho rất nhiều chuyện.

Tôn Phó Viện là người của Vân Chân Nhân, có lẽ cũng sẽ không tự tiện hành động.