Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lâm Thủ Khê ra vẻ hoảng sợ, nhưng trong lòng hắn biết rõ, phong ấn quan trọng đến nhường nào. Nàng giao thứ này cho hắn, ngoài sự thử thách, phần nhiều hơn lại là sự tin tưởng.
"Vậy rốt cuộc Tiểu Hòa sư muội là yêu quái gì hóa thành?" Lâm Thủ Khê tò mò hỏi.
"Ngươi đoán xem?" Tiểu Hòa chớp mắt.
"Ngươi chẳng phải là nữ nhi của Vu gia sao? Theo lý mà nói thì phải là người chứ." Lâm Thủ Khê tò mò.
"Ta đương nhiên là người rồi." Tiểu Hòa kiêu ngạo nói.
Quả nhiên ngôn ngữ đã đánh mất tác dụng giao tiếp… Lâm Thủ Khê thầm nghĩ.
Tiểu Hòa mỉm cười, vươn một ngón tay chọc nhẹ lên má Lâm Thủ Khê. "Ta thấy sư huynh đôi lúc rất lanh lợi, sao cứ hễ đụng đến những chuyện liên quan đến thế giới này lại trở nên ngốc nghếch thế?"
"Chắc là do ta ngã hỏng đầu rồi." Lâm Thủ Khê nghiêm nghị đáp.
"Thật à?" Tiểu Hòa véo má hắn, nói: "Nếu không phải sư huynh trông giống người, ta đã nghi ngờ ngươi là vực ngoại thiên ma rồi."
"Vực ngoại thiên ma?” Lâm Thủ Khê hỏi: "Thật sự có tồn tại như vậy à?"
"Ta không biết." Tiểu Hòa đáp: "Nhưng trong truyền thuyết, các vị thần viễn cổ nắm giữ cánh cửa đến chư giới. Thế giới có lẽ không chỉ có một, chúng được kết nối với nhau bằng một hình thức kỳ lạ nào đó."
"Vậy đối với người của thế giới khác, chúng ta chẳng phải cũng là vực ngoại thiên ma sao?" Lâm Thủ Khê thử suy nghĩ từ góc độ khác.
"Ngươi là vực ngoại thiên ma." Tiểu Hòa chỉ vào hắn, nói.
"Vậy còn ngươi?"
"Thiên ngoại phi tiên." Tiểu Hòa nói chắc như đinh đóng cột.
Lâm Thủ Khê gật đầu, mỉm cười cưng chiều, tỏ vẻ đồng tình.
Tiểu Hòa thu lại nụ cười, bắt đầu giải thích về huyết mạch của mình: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói người cũng có thể tu yêu sao?"
"Người tu yêu?" Lâm Thủ Khê nghi hoặc.
Tiểu Hòa dường như đã quen với sự thiếu hiểu biết của hắn, nàng thở dài: "Lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến... ừm, địa ngục của Vu gia xem thử."
"Địa ngục?"
"Ừm, ta sẽ cho ngươi thấy, những con chim mà Vu gia nuôi dưỡng rốt cuộc dùng để làm gì." Giọng Tiểu Hòa tựa như một tiếng thở dài nhàn nhạt.
Gió thổi tung cửa sổ, một con Thải Vũ tiểu tước vừa lúc bay ngang qua. Quỷ thứu trên mái hiên dõi theo tầng mây cuộn, cất lên tiếng kêu khàn đục.
Hai người không hẹn mà cùng rơi vào im lặng.
Tiểu Hòa chỉnh lại xiêm y. Sau khi để lộ dung mạo thật, vẻ ngây thơ đáng yêu trên gương mặt non nớt của nàng đã phai nhạt đi nhiều, thay vào đó là nét thanh lãnh và một chút mị hoặc.
"Tìm được hung thủ chưa?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Vẫn chưa."
Tiểu Hòa lắc đầu. "Đêm tối sương mù dày đặc, lầu cao san sát, đêm qua lại vô cùng hỗn loạn, vốn không cách nào tra ra được."
"Không thể dùng Chân Ngôn Thạch để hỏi từng người một sao?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Có thể." Tiểu Hòa đáp: "Nhưng Chân Ngôn Thạch đang ở trong tay Vân chân nhân, phải xem hắn có muốn giúp chúng ta hay không."
"..."
Lòng Lâm Thủ Khê chùng xuống, lập tức đưa ra phán đoán: "Vân chân nhân sẽ không giúp chúng ta."
"Vì sao?" Tiểu Hòa hỏi.
Lâm Thủ Khê nhìn thẳng vào Tiểu Hòa, chậm rãi nói: "Nếu người muốn giết ta cũng là Thần Tuyển giả thì sao?"
Tiểu Hòa chợt hiểu ra.
Nếu sát thủ kia cũng là Thần Tuyển giả… Không, chỉ cần sát thủ có khả năng là Thần Tuyển giả, Vân chân nhân sẽ không động thủ!
Vì sự kế thừa của Trấn Thủ Chi Thần, hắn đã nhẫn nhịn quá nhiều, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ sự cố hay mâu thuẫn nào phát sinh thêm.
Dù cho… đó chỉ là một khả năng.
"Ngươi nghi ngờ Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương?" Tiểu Hòa hỏi.
"Ngươi thấy bọn họ thế nào?” Lâm Thủ Khê hỏi lại.
"Ừm... Thật khó đoán. Nếu xét về cảnh giới, ta cho rằng khả năng Kỷ Lạc Dương động thủ sẽ lớn hơn, nhưng..."
Tiểu Hòa ngừng lại một lát. "Vương Nhị Quan trông có vẻ chỉ là một gã nhà giàu béo ị tầm thường, nhưng trước khi có manh mối xác thực, ngươi vĩnh viễn chẳng thể biết ai đang che giấu điều gì."
"Ừm." Lâm Thủ Khê nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu: "Có lẽ vẫn còn góc khuất mà ta chưa nghĩ tới... Biết đâu còn có kẻ nào đó mà chúng ta không ngờ tới."
Tiểu Hòa cũng trầm tư một lát, nàng cảm thấy uể oải, bèn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Những đệ tử khác thì sao? Bọn họ thế nào rồi?" Lâm Thủ Khê lại hỏi.
"Ít nhiều đều bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng." Tiểu Hòa đáp lời.
"Vậy thì tốt rồi." Lâm Thủ Khê thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cô cô của ngươi đâu rồi?”
"Cô cô đi rồi." Tiểu Hòa đáp.
"Nén bi thương."
"Thù đã báo, tâm nguyện đã thành, có gì đáng để bi thương." Khóe môi Tiểu Hòa lại thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ tiếc rằng nàng không thể chứng kiến nụ cười dịu dàng của cô cô trước lúc lâm chung. Trong ký ức của nàng, hình tượng cô cô đã vĩnh viễn đọng lại thành dáng vẻ của Âm Vụ.
Mười bốn năm qua, phần lớn thời gian nàng đều sống trong cảnh một ngày dài tựa một năm, nhưng khi mọi chuyện thực sự qua đi, nàng lại cảm giác tất cả chỉ thoáng như một cái chớp mắt. Khổ nạn đã tạm lắng xuống, nàng không còn chút vướng bận nào để hoài niệm, liền phải đối diện với một tương lai mịt mờ sương trắng.