Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 128. Ta sẽ mai táng chúng thần 128

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lời Vân Chân Nhân nói sâu kín hiện lên trong đầu, hắn lại nhớ tới Trạm Cung trong Kiếm Các, suy nghĩ rùng mình, cuối cùng nắm chắc được mấu chốt.

Hai vết kiếm kia, có thể chính là do mình và Mộ Sư Tĩnh gây ra hay không...

Trong đêm mưa xối xả đó, bọn họ đã giết chết Trấn Thủ Chi Thần của Vu gia!

Nhưng dựa vào lực lượng của bọn họ làm sao lại...

Là Trấn Thủ Chi Thần ý đồ đi vào thế giới mới thì lực lượng bị áp chế à?

Hay là có người khác trong cõi u minh ra tay?

Tạm thời hắn không có đáp án.

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Tiểu Hòa đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.

"Không có gì." Lâm Thủ Khê nói: "Ta thật sự không nhớ nổi mình từng tế bái tượng thần gì."

"Hừ, ngươi không nhớ gì hết." Tiểu Hòa tỏ vẻ bất mãn với sự đãng trí của hắn.

"Vì sao Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương cũng chưa từng nói đến việc này?" Lâm Thủ Khê lại hỏi.

"Ơ, thần thị của ta quả thật là óc heo à? Hay là ngươi cái gì không biết thật?"

Tiểu Hòa giận không chỗ phát tiết, nàng khoanh tay trước ngực, nhìn Lâm Thủ Khê từ trên xuống dưới, nói: "Nếu không phải ngươi sinh ra bộ dạng người không ra người, chó không ra chó, ta đã nghi ngờ ngươi không phải người của thế giới này."

Lâm Thủ Khê ngẩn người, hắn ôn hòa mỉm cười, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta là thiên ngoại trích tiên?"

"Đừng nói nhảm." Tiểu Hòa khịt mũi coi thường.

Tiểu Hòa mím môi, nói chính sự: "Tà Thần là một trong những kẻ địch lớn nhất của nhân loại chúng ta, tế bái Tà Thần là tuyệt đối không được, chỉ có một số tông môn tà ác mới bí mật làm chuyện này, cũng vọng tưởng thả thần tín ngưỡng của bọn họ ra khỏi phong ấn của biển rộng."

"Cho nên, Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương sẽ tuyệt đối không thừa nhận chuyện mình đã tế bái Tà Thần, bởi vì chuyện này cũng đủ để xử tử bọn họ." Tiểu Hòa nghiêm túc giải thích.

"Trấn Thủ Chi Thần là Tà Thần ư?” Lâm Thủ Khê không khỏi kinh ngạc.

"Đương nhiên không phải." Tiểu Hòa đáp: "Căn cứ vào ghi chép của tổ sư Vu gia, Trấn Thủ Chi Thần vốn là lãnh chúa thống lĩnh một phương đại địa, từng diệt sát vô số tà linh, là một trong những Thái Cổ đại thần đường đường chính chính."

"Vậy tại sao…"

"Vì ngoại hình xấu xí."

Tiểu Hòa biết hắn muốn hỏi điều gì, bèn giải thích: "Tuy nói bàn tán về thần linh là điều không hay, nhưng tượng thần của Trấn Thủ Chi Thần quả thực trông tựa như tàn chi, một lời khó nói hết, tương tự Tà Thần. Hơn nữa, Trấn Thủ Chi Thần dường như không được ghi chép trong Hiển Sinh Chi Quyển, vì vậy người của Thần Sơn mới lầm tưởng đây là Tà Thần."

"Thì ra là thế." Lâm Thủ Khê cảm thấy có chút buồn cười, hắn nói: "Chính thần mà cũng vì vẻ ngoài mà bị hiểu lầm là vực ngoại tà ma, vậy vực ngoại tà ma kia nếu sở hữu dung mạo xinh đẹp, liệu có được xem là thần linh để mà sùng bái không?"

"…” Tiểu Hòa nhìn hắn với ánh mắt đầy hoài nghi: "Ngươi không phải là Sát Ma thật đấy chứ?"

"Sát ma vực ngoại mà lại đi làm thần thị cho một tiểu cô nương mười bốn tuổi thì cũng quá mất mặt." Lâm Thủ Khê mỉm cười lắc đầu.

"Làm thần thị của ta thì có gì mất mặt?" Tiểu Hòa sắc mặt nghiêm lại, vươn tay nhéo tai hắn: "Ngươi giải thích rõ ràng cho ta!"

Hai người men theo con phố mưa đi xa dần. Phía sau Sát Yêu Viện, các đệ tử rón rén ló đầu ra, dõi theo bóng lưng họ khuất hẳn rồi mới hạ thấp giọng, ngươi một câu ta một câu bàn tán.

"Đại tiểu thư hình như rất hung dữ, Lâm công tử sau này liệu có bị…"

"Ngươi hiểu gì chứ, tiểu thư chỉ hung dữ với những người thân cận như vậy."

"Đúng vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng nên tu thành chính quả rồi…"

"Nhưng tiểu thư mới mười bốn tuổi.”

"Mười bốn tuổi lập gia đình thì rất bình thường mà…"

"Đúng vậy, đúng là bọn họ trai tài gái sắc đấy."

Nếu là Tiểu Hòa của trước kia, nàng vốn không thể nghe thấy những lời này. Nhưng giờ phút này, nàng đã không còn áp chế cảnh giới, lại có thêm Thanh Chi Linh Căn nên tự nhiên nghe được rõ mồn một.

Gò má nàng ửng đỏ, bàn tay đang nhéo tai Lâm Thủ Khê cũng bất giác buông lỏng. Đôi tay ngọc ngà đan vào nhau trước ngực, cằm thiếu nữ khẽ cúi, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt, không rõ đang suy tư điều gì.

Hai người cứ thế thong dong dạo bước trong Vu gia. Trong mắt người khác, họ đích thực là một đôi đạo lữ vừa mới say đắm trong tình yêu.

Trong ngõ mưa, tiếng nhạc buồn bã vọng lại.

Lâm Thủ Khê lắng nghe tiếng nhạc, nhìn thiếu nữ tóc tuyết bên cạnh, nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần.

Hắn năm nay mười lăm tuổi, cũng là độ tuổi huyết khí phương cương, tình đầu chớm nở. Hắn tuy cho rằng ái dục là thứ vô nghĩa, nhưng trải nghiệm một phen cũng chẳng sao… Thiếu niên ái mộ sắc đẹp không có gì đáng trách, huống hồ là thiếu nữ đã cùng mình trải qua sinh tử?