Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Rồng như vậy cũng tồn tại ở thế giới này sao?
Tim Lâm Thủ Khê bất giác đập nhanh. Hắn càng lúc càng tin rằng, rất nhiều thần thoại chí dị tưởng chừng ly kỳ, lại rất có thể là một cái nhìn trộm sang thế giới khác... Tất cả đều không phải truyền thuyết, chúng thực sự đang diễn ra ở thế giới bên kia!
Dạo xong một vòng, Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa cùng nhau rời khỏi mật thất.
Khóa chặt cửa sắt, Lâm Thủ Khê chợt phát hiện trên cửa có khắc họa hình hai thanh kiếm đan xen.
"Đây là gì?" Lâm Thủ Khê thuận miệng hỏi.
"Cái này à…" Tiểu Hòa quan sát một lát rồi đáp: "Đây là hai thanh thần kiếm trong truyền thuyết, một thanh tên Tru Tộc chi kiếm, một thanh tên Hoang Mậu chi kiếm. Không ai biết chúng có thật sự tồn tại không, nhưng rất nhiều nơi phong ấn đều dùng hai thanh kiếm này làm đồ đằng."
"Lại là truyền thuyết…" Lâm Thủ Khê bất giác cảm khái, thế giới này ẩn giấu quá nhiều bí mật.
Rời khỏi con đường đá, Tiểu Hòa tiến đến trước một lồng sắt khác. Bên trong chứa vô số chim tước chưa bị cho ăn thần trọc. Chúng hoảng loạn nhảy nhót, không ngừng lao vào lồng, khiến lông vũ bay tán loạn.
"Đến đây, phụ một tay." Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hòa cuối cùng cũng thoáng hiện nét cười. "Giúp ta chuyển cái lồng này ra ngoài."
"Được." Lâm Thủ Khê lập tức đồng ý, hắn nhìn sang những lồng sắt khác, hỏi: "Vậy còn chúng thì sao?"
"Chúng… không sống nổi nữa." Đôi môi mỏng của Tiểu Hòa khẽ mím. "Lát nữa, ném một mồi lửa vào. Vu gia… không cần một nơi như vậy nữa."
Lâm Thủ Khê trầm mặc không đáp.
Hắn giữ một bên, Tiểu Hòa giữ bên còn lại. Hai người cùng nhau nâng chiếc lồng sắt khổng lồ, men theo cầu thang xoắn ốc để đưa lên mặt đất. Đám chim trong lồng kinh hãi kêu gào không ngớt, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Lên đến mặt đất, Tiểu Hòa ra lệnh cho mấy thị nữ mang dầu tới rồi hắt xuống dưới.
Xương cốt của những con chim đột biến đã bị ăn mòn gần hết. Ngày đêm chịu đựng sự giày vò của cực hình, cái chết ngược lại chính là sự giải thoát tốt nhất cho chúng.
Trong mật thất sâu thẳm, ngọn lửa bùng lên dữ dội, thiêu rụi mọi tội ác thành tro bụi.
Sắc trời dần ngả về đêm.
Dọc theo con đường thẳng tắp từ đại điện Vu gia, một hàng bậc thang ngay ngắn hiện ra, hai bên cờ phướn bay phấp phới trong gió.
Sau cơn mưa, sắc chiều vẩn đục nhuộm đỏ cả bầu trời. Mặt trời lặn khuất sau tầng mây, để lại một Vu gia tĩnh lặng phía sau, tựa như đã bị mặt đất lãng quên.
Hai người khiêng lồng sắt đến bên hồ. Hồ nước đã cạn khô. Họ đứng trên vách đá, nhìn xuống lòng hồ khô cằn với những khe rãnh chằng chịt, trung tâm ngập trong sương mù. Nước hồ nơi ấy vẫn chưa bốc hơi hết, tương truyền Thần Đình của trấn thủ đại nhân tọa lạc chính tại nơi đó.
Đại điển kế thần sẽ diễn ra vào ngày mai. Ở thế giới cũ, ngày mai vừa đúng là Tết Trung thu.
Tiểu Hòa ném kiếm cho Lâm Thủ Khê. Hắn một tay bắt lấy, rút kiếm vung lên, chém đứt khóa sắt. Cửa lồng mở toang, đàn chim chen chúc ùa ra, liều mạng lao về phía trước.
Đàn chim rợp trời bay đi, hóa thành vô số đốm đen giữa ráng chiều, từng mảng lông vũ lớn lả tả rơi xuống, tựa như tuyết rơi.
Trong lồng sắt chỉ còn lại vài con chim tước bị thương.
Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa chữa lành vết thương cho chúng, rồi nâng niu trên tay, tung chúng bay về phía hoàng hôn như ném đi những quả cầu nhỏ.
Đàn chim trùng điệp, có con bay xa, có con lượn lờ trên không, có con lại đáp xuống góc mái cong của Vu gia.
"Tiểu Hòa quả là công đức vô lượng." Lâm Thủ Khê cười nói.
"Chỉ là vật thương kỳ loại."
"Tiểu Hòa cũng là tiểu tước tinh sao?”
"Ta là chủ nhân của ngươi!" Tiểu Hòa bực bội đáp, nàng híp mắt lại, nói tiếp: "Ta còn có thể làm chuyện công đức vô lượng hơn nữa."
"Chuyện gì?"
"Đem ngươi nhốt vào cái lồng này."
"Đại tiểu thư thật nhẫn tâm."
"Ừm, cho nên đừng chọc giận ta. Ta… rất nhẫn tâm." Tiểu Hòa khẽ đáp.
Hai người ngồi bên hồ, tĩnh lặng như thuở ban đầu gặp gỡ.
Tiểu Hòa nhẹ nhàng tựa vào vai Lâm Thủ Khê. Gió lạnh thổi qua, dường như cũng cuốn đi những tâm sự phiền muộn gần đây. Giữa tiếng chim hót đứt quãng, Tiểu Hòa khẽ hoàn hồn, trông thấy một đàn Hắc Nha lướt ngang bầu trời.
Màn đêm cũng theo đó buông xuống.
Nàng thất thần một lúc lâu, một giọt lệ trong suốt khẽ lăn dài trên má.
Nàng nhớ đến cái chết của cô cô.
Tiểu Hòa đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng khi cô cô thật sự ra đi, nàng vẫn khó lòng nén nổi bi thương. Vẻ bình tĩnh cố gắng duy trì cuối cùng cũng sụp đổ.
Lâm Thủ Khê biết mình nên làm gì. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai Tiểu Hòa, kéo vị đại tiểu thư Vu gia cao ngạo trong mắt người khác vào lòng. Màn đêm là bức màn che hoàn hảo. Thiếu nữ không giãy dụa, mặc cho sự yếu đuối của mình được bóng tối bao bọc.
Bóng cây khẽ lay động.