Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 136. Ta sẽ mai táng chúng thần 136

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Chủ… chủ nhân."

"Lâm Thủ Khê! Ngươi ngây thơ thật hay giả vờ đấy! Đừng tưởng ta nghe không hiểu, giở mấy trò vặt vãnh đó trước mặt bổn tiểu thư là vô dụng!" Tiểu Hòa rút vỏ kiếm gỗ bên cạnh ra, vung tới.

Lâm Thủ Khê linh hoạt né tránh.

Tiểu Hòa càng thêm tức giận: "Hay lắm, ta vừa chữa lành vết thương cho ngươi, ngươi đã dùng nó để đối phó với ta à?”

Lâm Thủ Khê bất đắc dĩ đáp: "Vậy cũng không thể để thương chồng thêm thương chứ."

Tiểu Hòa hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khoan dung, nói: "Thôi được, không so đo với ngươi nữa. Vừa hay, ta vốn định đợi ngươi bình phục hoàn toàn sẽ cùng ngươi tỉ thí một phen, ta không bắt nạt ngươi, cho ngươi một cơ hội giao đấu công bằng."

"Nhưng luận võ riêng tư không phải là ta phải nhường ngươi sao?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Nhường ta ư? Ngươi nghĩ rằng bây giờ ta còn cần ngươi nhường sao?" Trong nụ cười ngọt ngào của Tiểu Hòa ánh lên vẻ quyến rũ: "Ta bây giờ đã là đại tiểu thư của ngươi, chứ không còn là tiểu sư muội mặc cho ngươi bắt nạt nữa đâu."

"Thật vậy sao?" Lâm Thủ Khê nửa tin nửa ngờ.

Tiểu Hòa cực kỳ bất mãn với thái độ của hắn: "Xem ra phải hảo hảo dạy dỗ ngươi một phen rồi."

Ngay sau đó, một câu nói của Lâm Thủ Khê khiến cho chiến ý của Tiểu Hòa càng dâng cao: "Ngươi hy vọng ta sử dụng mấy phần thực lực?"

Tiểu Hòa như một con mèo con xù lông, ánh mắt nàng ngưng tụ lại, quát lớn: "Muốn ăn đòn à."

Thiếu nữ vừa bày xong quyền giá, thân ảnh đã thoắt cái lao lên, tấn công tới.

Bọn họ trong tiểu viện ngày nào cũng luận võ, tùy hứng bắt đầu, tùy hứng kết thúc, đã sớm trở thành chuyện thường ngày. Tương tự, bọn họ cũng vô cùng ăn ý, đều không vận dụng chân khí, mà chỉ so bì công phu quyền cước.

Mặc dù không cần dùng đến chân khí, nhưng người có cảnh giới cao hơn thì thân hình linh hoạt và lực lượng quyền cước đều chiếm ưu thế, đây cũng chính là nguồn gốc cho sự tự tin của Tiểu Hòa.

Nàng đã sớm lĩnh giáo thân thủ phi phàm của Lâm Thủ Khê, nhưng khi đó nàng tự mình đè nén cảnh giới nên không tính. Nay nàng đã cởi bỏ một đạo dây đỏ phong ấn, cảnh giới đã vượt qua hắn, nào có đạo lý phải thua nữa?

Sự tự tin của Tiểu Hòa cũng được thể hiện trên võ kỹ. Thân ảnh nàng lao tới, quyền cước như vũ bão, thi triển chính là những chiêu thức mạnh mẽ hùng hồn. Thân ảnh tung bay, mái tóc dài cũng tựa như tuyết trắng bay lượn trong mùa đông, điệu múa đến độ khuynh quốc khuynh thành.

Thần sắc Lâm Thủ Khê vẫn lãnh đạm như cũ.

Sau khi tỉnh lại, hắn có phần cưng chiều đối với thiếu nữ đã cùng mình đồng sinh cộng tử, trong ngôn ngữ và hành sự đều nhường nhịn nàng. Nhưng mắt thấy nàng ngày càng kiêu căng, Lâm Thủ Khê cũng trở nên nghiêm túc, quyết định phải hảo hảo dập tắt uy phong của nàng một phen.

Hắn nhắm chuẩn đường tấn công của Tiểu Hòa, khuỷu tay nghênh đón, trực tiếp đối chiêu.

Quả nhiên Tiểu Hòa đã mạnh hơn không ít. Nàng tấn công như nước chảy mây trôi, ra đòn cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng cảm thấy, chẳng cần đến mấy chục chiêu là đã có thể rửa sạch mối nhục xưa.

Nhưng rất nhanh, Tiểu Hòa phát hiện mình vẫn đánh giá hắn quá thấp.

Động tác của Lâm Thủ Khê vẫn vững chãi như cũ, nhưng sự vững chãi này không phải là một mực phòng thủ. Hắn tựa như một đám mây đen kịt, trông thì nặng nề, lại có thể bất thình lình dấy lên mưa to và sấm chớp.

Rốt cuộc hắn đã che giấu bao nhiêu chiêu thức chứ... Trong lòng Tiểu Hòa thầm buồn bực.

Một thoáng buồn bực này khiến chiêu thức của nàng chậm đi một nhịp. Nhịp điệu này lập tức bị Lâm Thủ Khê nhạy bén nắm bắt. Hắn không còn giữ thủ thế nữa mà tiến lên một bước, khuỷu tay như thương, lấy điểm phá diện, trực tiếp đánh tan thế công của Tiểu Hòa, bức cho nàng liên tục bại lui.

"Không tính, làm lại!"

Tiểu Hòa nào cam tâm chịu đựng cơn tức này? Theo lý mà nói, bản thân đã thể hiện ra cảnh giới, chắc chắn là thời điểm để rửa sạch nhục nhã, thế nhưng...

Tiểu Hòa càng nghĩ càng tức, lại một lần nữa lao tới.

Lâm Thủ Khê chỉ lắc đầu, biết rõ nàng một khi tâm loạn thì chiêu thức cũng sẽ loạn theo. Vì vậy, cảnh tượng này trong mắt hắn, chẳng khác nào một con dê nhỏ dũng cảm một cách vô nghĩa đang lao về phía sói xám.

Quả nhiên, chiêu thức của con dê nhỏ đều bị nhìn thấu, chỉ vẻn vẹn mấy chục chiêu đã bại trận quay về.

"Thế nào rồi?" Lâm Thủ Khê mỉm cười hỏi.

Đôi môi Tiểu Hòa mím chặt. Nàng phát hiện, trước khi mình cởi bỏ phong ấn thì đã kém hắn một bậc, sau khi cởi bỏ vẫn kém hắn một bậc... Tại sao hắn lại thích che giấu thực lực đến vậy!

Tiểu Hòa đã chủ động tuyên chiến, đâm lao thì phải theo lao. Nàng hít sâu một hơi, cởi bỏ ngoại y, nói: "Y phục này thật vướng víu... Cẩn thận đấy, ta sắp nghiêm túc thật rồi."

Nói xong, nàng còn nháy mắt với Lâm Thủ Khê một cái, dường như đang ngầm ám chỉ hắn hãy nhường mình một chút, cho nàng một lối thoát.