Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 142. Ta sẽ mai táng chúng thần 142

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bây giờ ngẫm lại, nếu Vân Chân Nhân thực sự cầm giữ Lạc Thư, hoặc có hứng thú với nó, lão hoàn toàn không cần phải che giấu. Lão có thể nhét Chân Ngôn Thạch vào tay hắn để tra hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng Vân Chân Nhân đã không làm gì cả.

Lạc Thư và Hà Đồ là hai bộ sách ghi chép bí tịch tu hành. Khác với những bí tịch thông thường, người sở hữu linh mạch chỉ cần chạm vào là có thể lĩnh hội được một bộ phương pháp thổ nạp chân khí hoàn chỉnh mà tinh diệu.

Sư phụ cũng từng nhận định về chuyện này. Ngài nói rằng rèn luyện thân thể, luyện cốt cần đến mấy chục năm khổ công, nhưng kể từ khi Lạc Thư xuất hiện, việc tu chân thành tiên lại trở nên quá đỗi dễ dàng, chỉ cần chạm vào trang sách là được. Điều này tuyệt đối không bình thường. Kẻ soạn ra sách này dường như chỉ sợ bọn họ không học được cách tu hành! Đến ngày vạn dân thành tiên, cũng chính là thời khắc tà ma xâm lấn.

Giờ đây, khi chứng kiến cảnh người ta vì tu yêu mà rót Thần Trọc vào dã thú, Lâm Thủ Khê càng thêm tin tưởng vào lời của sư phụ.

Hắn nhất định phải tìm lại Lạc Thư.

Lâm Thủ Khê nhìn chằm chằm Vương Nhị Quan, ánh mắt lạnh lẽo không hề giảm bớt, khiến gã tiểu béo này sợ hãi đến mức run lên bần bật.

"Lạc Thư? Lạc Thư nào? Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Vương Nhị Quan liên tục lắc đầu xua tay, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì.

Nhưng hắn là một kẻ không thể che giấu cảm xúc. Khi câu hỏi này đột ngột ập đến, sự hoảng loạn nơi đáy mắt hắn đã hiện rõ như ánh nến chập chờn trong một căn phòng u tối.

Lâm Thủ Khê không giải thích cho hắn nguồn gốc của cái tên ‘Lạc Thư’, chỉ chăm chú nhìn Vương Nhị Quan, tiếp tục lên tiếng:

"Bí tịch mà các ngươi nhắc đến ở Nghiệt Trì chính là nó, phải không? Hồi ở Cổ Đình, ngươi vì lôi kéo Kỷ Lạc Dương nên đã lén lút chia sẻ Lạc Thư cho hắn. Vì thế, đêm đầu tiên, Kỷ Lạc Dương rõ ràng đối đầu với ngươi, nhưng sau đó hai người lại đột nhiên trở thành bằng hữu. Đây chính là bí mật giữa hai ngươi, đúng không?"

"Ngươi, rốt cuộc ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?" Vương Nhị Quan nghiến răng, nghiêm giọng cất lời.

Lâm Thủ Khê nhắm mắt lại, dựa theo phỏng đoán của mình mà tiếp tục suy luận...

Hắn và Trạm Cung Kiếm đều được phát hiện ở dưới vách núi. Theo lý mà nói, sau khi Vân chân nhân đến thần đàn và vớt hắn đang hôn mê bất tỉnh từ dưới vách núi lên, bọn họ tuyệt đối không có cơ hội trộm đồ ngay dưới mí mắt Vân chân nhân.

Vậy nên việc đánh cắp Lạc Thư hẳn phải xảy ra trước khi Vân chân nhân đến. Khi đó, hắn hẳn vẫn còn ở trên thần đàn!

Trước đây hắn chỉ biết mình ngã xuống thần đàn là do Tiểu Hòa thò đầu ra nhìn thoáng qua và phát hiện. Nhưng vì sao trong hơn mười thiếu niên thiếu nữ, chỉ có một mình hắn lại ở dưới thần đàn?

Giờ nghĩ lại, ở giữa còn thiếu sót một tình tiết – có kẻ đã đẩy hắn xuống thần đàn!

"Thì ra ta không phải vô ý ngã xuống, mà là bị kẻ khác đẩy xuống." Lâm Thủ Khê bỏ ngoài tai lời giả điên giả dại của Vương Nhị Quan, giọng nói trở nên u uất. "Là ai làm? Ngươi? Kỷ Lạc Dương? Hay là... ca ca Vương Quý đã chết của ngươi?"

Sắc mặt Vương Nhị Quan càng lúc càng trắng bệch, đến cả trẻ con cũng nhận ra Lâm Thủ Khê lại đoán trúng.

Tại Cổ Đình, hắn từng bị Lâm Thủ Khê đang trọng thương trừng mắt một cái, khi đó hắn đã sợ hãi không hề nhẹ. Lúc này, Lâm Thủ Khê đã khôi phục đỉnh phong, Vương Nhị Quan bị ép phải đối mặt với hắn, chỉ cảm thấy mình như đang đối diện với một đầm nước u lam tĩnh lặng, bất cứ lúc nào cũng có thể có thủy quái trồi lên kéo hắn xuống siết cổ.

Cảm giác sợ hãi tột độ khiến hắn không thể thở nổi. Hắn lùi lại từng bước, gót giày va vào chân bàn làm thân thể chấn động, theo bản năng buột miệng: "Không phải ta làm!"

"Không phải ngươi thì là ai?" Lâm Thủ Khê từng bước ép sát, tiếp tục nói: "Không ai có thể bảo vệ ngươi cả đời. Chuyến đi này đến Vương gia xa vạn dặm, gia tộc của ngươi không giúp được ngươi đâu. Sau đại điển kế thần, Vân chân nhân cũng sẽ vứt bỏ ngươi như một chiếc giày rách. Thần thị, xét cho cùng, cũng chỉ là nô tài, sẽ không một ai quan tâm đến sống chết của ngươi."

Vương Nhị Quan nuốt nước bọt, giọng run rẩy cất lời: "Lâm Thủ Khê! Ngươi sẽ không cho rằng chỉ vài lời của ngươi có thể dọa được ta chứ…”

Vương Nhị Quan cố gắng vực dậy dũng khí, nhưng không sao làm được. Hắn bất giác hồi tưởng lại những lời châm chọc, khiêu khích Lâm Thủ Khê trong quá khứ, giờ ngẫm lại, khi đó mình quả thực đang nhảy múa trên mũi đao…

Nơi khỉ ho cò gáy này quả nhiên chẳng có một kẻ nào tốt lành!

Lâm Thủ Khê hoàn toàn không bận tâm hắn nói gì. Sau khi khai thông được một điểm mấu chốt, nhiều vấn đề khác cũng theo đó mà thông suốt.