Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gương mặt Vương Nhị Quan lộ vẻ điên cuồng. Hắn bị Lâm Thủ Khê liên tục áp chế, trong lòng vô cùng nghẹn khuất, giờ phút này không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, quyết định vạch trần sai lầm trong phỏng đoán của đối phương, hòng vớt vát lại chút tự tôn, tìm kiếm một cảm giác thỏa mãn từ trong đó!
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn sắp sửa nói ra chân tướng.
Lâm Thủ Khê biết đối phương đã bị kích động, và hắn phải nắm bắt lấy cơn xúc động này.
"Suy đoán của ta sao có thể sai được?" Lâm Thủ Khê ra vẻ ngạo mạn, tiếp tục khiêu khích.
"Sai rồi chính là sai rồi! Lâm Thủ Khê, ngươi cũng có lúc ngu xuẩn a!" Vương Nhị Quan phá lên cười, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Thật ra ngày đó..."
Nói được nửa chừng, một tràng tiếng bước chân không đúng thời điểm vang lên.
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Nhị công tử đi vào, một thân áo bào lộng lẫy hoa lệ.
Lâm Thủ Khê đã kịp thời ẩn mình trong bóng tối sau tủ quần áo, thu lại toàn bộ khí tức.
Nhị công tử xuất hiện thật không đúng lúc...
Vương Nhị Quan nhanh chóng trấn tĩnh lại, hắn vội vã hành lễ, hỏi: "Công tử, sao người lại đột nhiên..."
Nhị công tử vội vàng xua tay, thần sắc hoảng hốt: "Cứu ta, cứu ta, cứu ta... Hắn muốn giết ta..."
"Ai muốn giết ngươi?" Vương Nhị Quan hoảng hốt hỏi: "Không phải Tiểu Hòa cô nương lại đại khai sát giới rồi chứ?"
Ngoại trừ Tiểu Hòa, còn ai muốn giết Nhị công tử nữa chứ?
Hắn sợ Nhị công tử buột miệng thốt ra một câu "Là Lâm Thủ Khê muốn giết ta", vậy thì thật sự là sống gặp quỷ, sẽ dọa hắn chết khiếp.
Nhị công tử không nói Lâm Thủ Khê, nhưng lời nói của hắn lại càng kinh người hơn:
"Vân chân nhân! Là Vân chân nhân muốn giết ta!"
Vương Nhị Quan trấn tĩnh cảm xúc của hắn.
"Vân chân nhân muốn giết ngươi?” Vương Nhị Quan hoài nghi.
"Không sai!"
"Vậy... Công tử sao còn sống?" Vương Nhị Quan tò mò nói: "Công tử đã thi triển tuyệt học, chạy thoát rồi à?"
"Không! Hắn thả ta đi!" Nhị công tử run giọng nói.
"Thả ngươi đi? Vân chân nhân muốn giết ngươi, sao lại thả ngươi đi?" Vương Nhị Quan càng thêm bối rối.
"Ngươi có ý gì? Ngươi ước gì ta chết phải không?" Nhị công tử giận đến tím mặt.
"..." Vương Nhị Quan thở dài một hơi: "Ta không có ý này.”
Tiểu mập mạp ngờ nghệch trước mặt Lâm Thủ Khê, nhưng trước mặt Nhị công tử lại tinh nhanh như một quân sư túc trí đa mưu.
Vương Nhị Quan đỡ Nhị công tử ngồi xuống, rót cho hắn một chén nước, nhẹ giọng bảo hắn bình tĩnh lại, rồi mới chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Công tử cứ từ từ nói, không cần nóng vội."
Nhị công tử nhấp một ngụm nước, xoa xoa huyệt thái dương để thư thái tinh thần, đoạn thuật lại toàn bộ sự việc.
Toàn bộ sự việc không có điểm gì đặc biệt.
Nhị công tử đang ở trong phòng thưởng ngoạn cổ vật thì Vân chân nhân gõ cửa bước vào. Y hàn huyên với hắn một hồi về chuyện của lão gia chủ và đại công tử, đoạn an ủi hắn vài câu, khuyên nhủ hắn nỗ lực hơn, sau này không được tiếp tục mê muội đánh mất ý chí, rồi mới rời đi.
"Chuyện này... Có vấn đề gì sao?" Vương Nhị Quan chẳng hiểu ra sao.
Hắn không cảm thấy diễn biến này có bất cứ điểm gì kỳ lạ, thậm chí vì lời kể quá mức tẻ nhạt, hắn suýt nữa đã ngủ gật.
"Ngươi không hiểu!" Nhị công tử thần bí nói: "Trước kia Vân chân nhân chưa bao giờ chủ động tới tìm ta!"
Ngoại trừ đại công tử và gia chủ, toàn bộ Vu gia không một ai được Vân chân nhân để mắt tới.
"Ừm... Gia chủ và đại công tử đều đã mất, ngươi là công tử duy nhất của thế hệ này, Vân chân nhân đến tìm ngươi... cũng không có gì lạ nhỉ?" Vương Nhị Quan trầm ngâm nói.
"Không!" Nhị công tử nói: "Hắn muốn giết ta! Ta có thể cảm nhận được, hắn và ta trò chuyện lâu như vậy, là vì hắn vẫn luôn lưỡng lự có nên động thủ hay không! Ta có thể cảm nhận được... Ta suýt nữa thì chết rồi!"
"...” Vương Nhị Quan nghĩ thầm, Vân chân nhân muốn giết ngươi còn dễ hơn giết một con gà, cần gì phải lưỡng lự?
"Đúng rồi! Ta còn cảm thấy Vân chân nhân bị hạ chú." Nhị công tử nghiêm nghị nói.
"Vân chân nhân sao có thể bị hạ chú?" Vương Nhị Quan càng nghe càng thấy hoang đường. "Bản thân y không biết mình bị hạ chú, mà ngươi lại nhận ra?"
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!" Nhị công tử kiên quyết với suy nghĩ của mình, hắn hoảng hốt nói: "Ta còn nhìn thấy một con tiểu quỷ màu xanh thò đầu ra từ sau bả vai hắn... Nhưng ta không dám nói cho hắn biết."
Vương Nhị Quan cảm thấy Nhị công tử đã hóa điên.
Cái chết của gia chủ và đại công tử là một đám mây đen mà cuồng phong không tài nào thổi tan, nó bao trùm đỉnh đầu, trở thành bóng ma mà Nhị công tử vĩnh viễn không thể thoát ra. Dưới bóng ma ấy, hắn nhanh chóng bị ép đến phát điên.
Nhưng Nhị công tử lại vô cùng hy vọng có thể thuyết phục được Vương Nhị Quan.