Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ngươi muốn vứt bỏ ta? Ngươi muốn vứt bỏ ta?!" Nhị công tử hét lớn, hắn thậm chí quên bẵng mình có Thần Thị Lệnh, có thể điều khiển tên mập mạp trước mắt, hắn chỉ chăm chăm gào lên: "Ngươi ở lại bên cạnh ta còn có đường sống, nếu dám vứt bỏ chắc chắn ta phải chết!"
Vương Nhị Quan dù biết rõ đó chỉ là lời nói điên khùng nhưng trong lòng vẫn không khỏi run sợ. Y cắn răng, chẳng thèm để tâm đến gã điên này, vội vã bỏ chạy ra ngoài.
Bên phía Kỷ Lạc Dương, tình hình cũng không khác là bao.
Tam tiểu thư vốn đã phát điên cả đêm cũng bị biến cố đột ngột này dọa choáng váng, nàng ẩn mình phía sau lưng Kỷ Lạc Dương, níu chặt lấy xiêm y của hắn, liên tục kêu gào "Cứu ta, cứu ta, cứu ta..."
Kỷ Lạc Dương liếc nhìn nàng một cái, trong con ngươi khó mà che giấu vẻ chán ghét, nhưng hắn vẫn nén lại sự ghê tởm, cất tiếng hỏi: "Vu gia có mật thất hay bí đạo gì không? Ta dẫn ngươi trốn đi."
"Có có có!" Tam tiểu thư hét to.
"Ở đâu?" Kỷ Lạc Dương vội vã hỏi.
"Ta..." Tam tiểu thư ôm đầu, giọng nói khản đặc: "Ta... Ta không nhớ ra."
"..." Kỷ Lạc Dương dâng lên xung động muốn giết người. Hắn cũng lười quản sống chết của nữ nhân ngu xuẩn này, sau khi buông một câu "Ta ra ngoài dò đường giúp ngươi" liền lao khỏi lầu các. Hắn nhìn đêm tối sáng như ban ngày, biết việc cấp bách lúc này là tìm một chỗ an toàn để dung thân.
Nhưng chân trước hắn vừa bước khỏi cửa, tiếng gào thét của Tam tiểu thư đã vang lên từ sau lưng: "Ta nhớ ra rồi! Có bí đạo! Nơi này có một bí đạo thông đến Vu Chúc hồ, đó là bí đạo dùng để chạy trốn, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh!"
Tam tiểu thư nói cực nhanh, chính nàng cũng vừa mừng vừa sợ, phảng phất như vừa phát hiện ra bí mật kinh người nào đó.
Thân ảnh Kỷ Lạc Dương vừa lao ra ngoài lại nhanh chóng lùi trở về.
"Ở đâu?" Kỷ Lạc Dương hỏi.
Tam tiểu thư không đáp lời, nàng ta điên cuồng lục lọi khắp người, dường như đang tìm kiếm thứ gì.
"Ở nơi nào?!"
Kỷ Lạc Dương chộp lấy bả vai nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cố gắng hết sức dùng giọng điệu ôn hòa nói. "Tiểu thư mau nói, ta mang ngươi trốn đi, ta dẫn ngươi đến Vu Chúc hồ. Ngày mai, Hồ Tâm Thần Cư sẽ mở ra đại môn, ta giúp ngươi đoạt được truyền thừa, đến lúc đó mọi chuyện sẽ ổn thôi... Thần linh sẽ phù hộ chúng ta."
Tam tiểu thư lại như không hề nghe thấy lời hắn nói, nàng lục lọi một hồi rồi bật khóc nức nở.
Kỷ Lạc Dương tuốt kiếm khỏi vỏ rồi nắm chặt trong tay, để thuận tiện cho việc rút kiếm bất cứ lúc nào. Sự kiên nhẫn của hắn đã gần cạn kiệt, ngay lúc hắn định vứt bỏ nàng để một mình trốn đi, Tam tiểu thư cuối cùng cũng lên tiếng: "Chìa khóa... Ta không tìm thấy chìa khóa của mật thất..."
...
Các đệ tử Sát Yêu viện cũng tụ tập lại với nhau. Bọn họ vẫn mặc y phục màu trắng, lo lắng quây quần ở cửa chờ đợi.
Sát Yêu viện tọa lạc ở một nơi hẻo lánh của Vu gia, trong thời gian ngắn sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng viện tử bây giờ chỉ còn lại vài người lác đác, sớm đã hữu danh vô thực. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, đêm nay chính là tai họa ngập đầu...
Trong đêm tối, Thập Nhị chạy về. Các đệ tử vội tiến lên đỡ hắn, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thập Nhị không thể nói rõ ràng, chỉ ú ớ nói rằng Tiểu Hòa cô nương và Vân chân nhân đã giao chiến, mà Lâm công tử dường như đang cùng Tôn phó viện sinh tử tương bác.
Trong lòng mọi người căng thẳng tột độ, nhận ra sự tình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Thập Tam lo lắng cất lời: "Chúng ta có thể làm được gì không?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Trong đêm tối dù không thấy rõ mặt, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự bi quan đến gần như tuyệt vọng của đối phương. Bọn họ bàn tán một hồi, cảm thấy với năng lực của mình, e rằng chỉ có thể thu dọn hậu sự cho những người kia mà thôi.
Mấy người đang sững sờ bàn tán, thì tiếng lóc cóc trong đêm mưa bất chợt vang vọng.
Thập Tam ngoảnh đầu nhìn lại, hết sức kinh ngạc, quả thực là một đoạn quải trượng từ trong bóng tối đang tự động bật tới.
"Đó là quải trượng của bà lão trông cửa!” Thập Nhị nhận ra.
"Thật kỳ lạ, sao quải trượng của lão bà bà lại xuất hiện ở đây?"
Thập Tam nhận rõ đó chỉ là một đoạn quải trượng trơn bóng, vậy mà quải trượng lại có thể tự di chuyển trong mưa, chuyện này… là sao đây… Nàng vươn tay định bắt lấy quải trượng kia, nào ngờ quải trượng còn nhanh nhẹn hơn nàng, lọc cọc bật nhảy một cái, bay vút qua đỉnh đầu nàng, chỉ là khi rơi xuống đất lại loạng choạng, ‘bộp’ một tiếng liền ngã vào vũng nước.
Thập Tam còn chưa kịp định thần, đã thấy quải trượng lại từ trong vũng nước dựng thẳng dậy, tiếp tục nhảy đi… Hóa ra ban nãy nó ngã là do tự mình trượt chân.