Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 171. Ta sẽ mai táng chúng thần 171

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Con đường Tầm Đạo chưa bao giờ bằng phẳng.

Trấn Thủ Chi Thần chết đi, thần đàn mở ra, hắn và Lâm Thủ Khê vừa vặn bị thần đàn bắt giữ. Lâm Thủ Khê vì bị thương quá nặng mà hôn mê bất tỉnh, Tiểu Hòa do phải đè nén lực lượng nên cũng tỉnh lại rất muộn... Hắn chính là người tỉnh lại sớm nhất.

Hắn chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Thủ Khê.

Cao thủ thiên hạ đứng thứ hai năm xưa đang nằm ngay bên cạnh hắn, thân mang trọng bảo, hôn mê sâu.

Trong lòng hắn đột nhiên dấy lên hận ý. Rừng phong bên ngoài Phật môn chính là bóng ma hắn không thể nào thoát ra, đây là hận ý bắt nguồn từ Mộ Sư Tĩnh, và hắn đã trút nó lên người Lâm Thủ Khê.

Đây có lẽ là cơ hội độc nhất trong đời hắn.

Hắn lục lấy Lạc Thư, sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, liền đẩy Lâm Thủ Khê xuống vách núi cao.

Khoảnh khắc đẩy y xuống, hắn hối hận.

Hối hận vì đã không đâm một đao trước.

Hắn biết hành vi này vô cùng vô sỉ, nhưng tại thiên hạ này không một ai nhận ra hắn, cũng chẳng có danh tiết gì để mà hủy hoại.

Sau này Lâm Thủ Khê được Tiểu Hòa tình cờ phát hiện, cứu sống, đại nạn không chết, hắn ngỡ rằng mình đã chẳng còn cơ hội.

Hắn cũng từng nghĩ đến việc buông xuống hận thù, vờ như mọi chuyện chưa từng phát sinh.

Nhưng...

Đêm mưa, Vân Chân Nhân rời đi, Lâm Thủ Khê đã hỏi tên hắn.

Khi hắn báo tên cho Vân Chân Nhân, tay hắn đang nắm Chân Ngôn Thạch, âm điệu không thể nào là giả. Nhưng hắn không ngờ, sau khi cái tên này vang lên, Lâm Thủ Khê lại chẳng có chút phản ứng nào...

Y không biết ta là ai!

...

Trong mật thất, bốn chữ "Thiên hạ đệ tam” vẫn còn vang vọng.

Đợi âm thanh lắng xuống, trên mặt Quý Lạc Dương hiện lên vẻ bi thương:

"Ta vốn tưởng ngươi sẽ biết ta, nhưng... Ha, ngươi cũng giống Mộ Sư Tĩnh, đều là những kẻ ngạo mạn đến tận xương tủy. Vân Đỉnh bảng mỗi năm yết bảng đều chấn động giang hồ, vô số đệ tử trẻ tuổi vì một thứ hạng nhỏ mà tranh giành đến đầu rơi máu chảy, nhưng trong mắt các ngươi chỉ có đối phương... Ta ở vị trí thứ ba nhiều năm như vậy, ngươi thậm chí còn không nhớ nổi tên ta."

Quý Lạc Dương bật cười, tiếng cười bệnh hoạn của hắn vang vọng khắp mật đạo.

Quý Lạc Dương...

Lâm Thủ Khê nhắm mắt lại, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao khi lẻn vào phòng Quý Lạc Dương, hắn lại cảm thấy quen thuộc đến vậy —— bởi vì khi bài trí căn phòng, Quý Lạc Dương vẫn giữ nguyên thói quen từ thế giới cũ.

"Lạc Thư đang ở trong tay ngươi?" Lâm Thủ Khê xác nhận lại lần cuối.

Quý Lạc Dương mỉm cười, thản nhiên thừa nhận.

"Vương Nhị Quan là ngươi giết?" Lâm Thủ Khê hỏi tiếp.

"Là ta giết." Quý Lạc Dương nhìn vệt máu chưa khô trên lưỡi đao, giễu cợt nói: "Hắn uy hiếp ta đã lâu, uy hiếp ta giao Lạc Thư cho hắn tu luyện, uy hiếp ta khi ở Cổ Đình phải nói đỡ cho hắn, trở thành đồng minh của hắn. Ha, ta một mực giả vờ vâng lời, hắn thực sự cho rằng chúng ta là bạn bè... Hắn thực sự nghĩ, chút cảnh giới cỏn con đó của hắn thì làm nên trò trống gì."

"Hắn đã dùng gì để uy hiếp ngươi?" Lâm Thủ Khê dường như đã đoán ra điều gì.

Quý Lạc Dương không giấu giếm nữa: "Trên thần đàn, ta là người đầu tiên tỉnh lại, đã lục Lạc Thư từ trên người ngươi, rồi đẩy ngươi xuống vách núi. Ta tưởng ngươi chắc chắn sẽ chết, không ngờ... Ha, không ngờ ngươi không những sống sót, mà cảnh tượng ta giết người cướp sách lại vừa vặn bị Vương Nhị Quan nhìn thấy."

Nụ cười của Quý Lạc Dương trở nên méo mó.

Sự thờ ơ của Lâm Thủ Khê đã hun đúc sát ý trong hắn thành chấp niệm.

Nhưng đúng lúc đó, sát tâm của hắn lại bị một chuyện khác làm cho lung lay —— lời tiên đoán của Tiểu Hòa.

Khi đó họ cùng nhau dùng bữa, dưới sự gặng hỏi khéo léo, Tiểu Hòa đã gián tiếp thừa nhận hình ảnh nàng nhìn thấy là về Lâm Thủ Khê, điều này có nghĩa là Lâm Thủ Khê có thể sống đến bốn năm sau... Hắn nuốt không trôi, sắc mặt âm trầm, trong lòng trào dâng tuyệt vọng.

Sau đó hắn còn có nhiều cơ hội để giết Lâm Thủ Khê, đặc biệt là khi thi thể rồng trong Nghiệt Trì đuổi đến. Lúc đó, nếu dốc toàn lực ra tay, hắn có thể chặt đứt cầu sắt, cắt đứt đường lui của họ, nhưng lời tiên đoán kia lại quá nặng nề, hắn đã do dự... Hắn sợ sẽ sớm bại lộ sát tâm của mình.

Quý Lạc Dương tin tưởng lời tiên đoán ấy, dù sao trước đó thần đàn Cao Nhai không thể khiến Lâm Thủ Khê ngã chết, điều này đã rất khó dùng vận may để giải thích, lý giải duy nhất chỉ có thể là số mệnh.

Số mệnh...

Lầu cao mưa lớn, đại công tử chết, Vu Ấu Hòa tóc trắng như tuyết, hé lộ chân tướng trong đêm.

Hắn mới biết, thì ra số mệnh hắn tin tưởng chỉ là một lời nói dối được biên soạn tỉ mỉ.

Hắn như bị sét đánh, rốt cuộc nhận ra mình vốn đã có vô số cơ hội giết Lâm Thủ Khê, nhưng đều bỏ lỡ... Hắn không thể nhịn được nữa, mang theo cung nỏ lấy được trên thi thể ở Nghiệt Trì, nhắm thẳng vào ngõ hẻm bị sương trắng bao phủ.