Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 183. Ta sẽ mai táng chúng thần 183

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bên ngoài Nam Môn có một vị đạo nhân đang đứng.

Vị đạo nhân vận một bộ đạo y giản dị, hai tay chắp trong tay áo, đôi lông mày dài phiêu đãng trong gió, trông thực sự có dáng vẻ của một bậc cao nhân.

"Bạch Chúc lại chạy ra ngoài chơi rồi à?" Đạo nhân bật cười.

Bạch Chúc bèn phồng má, làm bộ như không trông thấy hắn.

"Sao vậy? Vẫn còn giận ta à?" Đạo nhân cười nói.

"Đương nhiên rồi, đạo nhân hung ác lừa gạt Bạch Chúc thiện lương, Bạch Chúc đương nhiên không vui." Bạch Chúc giận dỗi nói: "Chẳng phải ngươi nói ngươi xem bói rất chuẩn sao, lần trước ngươi tính ra sư tỷ sẽ về vào giờ Hợi, nhưng sư tỷ lại về vào giờ Tuất... Khiến Bạch Chúc bị đánh vào lòng bàn tay, đau lắm đó."

Đạo nhân cười đáp: "Trí giả ngàn lo tất có một sai, lại quên nói với Tiểu Bạch Chúc mất rồi, ta cứ mỗi một ngàn lần xem bói sẽ có một lần sai, ngươi vừa hay gặp trúng lần thứ một ngàn đó."

"Hừ, đồ lừa đảo, Bạch Chúc đâu phải đứa trẻ năm sáu tuổi." Bạch Chúc vừa nhét mây vừa nói.

"Ừm, không phải đứa trẻ năm sáu tuổi, mà là đứa trẻ mười mấy tuổi." Đạo nhân trêu chọc nàng.

"Ngươi, đạo nhân nhà ngươi lại nói bậy rồi, Bạch Chúc chỉ có vóc dáng nhỏ bé thôi, năm nay Bạch Chúc đã ba trăm mười tuổi rồi." Bạch Chúc hừ hừ nói.

"Đúng vậy, ba trăm năm qua ngươi đều chôn dưới đất làm củ cải, mười năm trước mới chật vật thành tinh." Đạo nhân vô tình vạch trần nàng.

"Thế thì cũng phải tính là ba trăm tuổi chứ, hơn nữa Bạch Chúc đâu phải củ cải, Bạch Chúc chính là Tiên La, ngươi phải biết rằng, ba trăm năm trước, Đại Sư Tôn vẫn còn là một tiểu cô nương đấy!" Bạch Chúc kiêu ngạo nói.

Sư tôn còn kể với nàng, ba trăm năm trước, người đã cầm xẻng đi đào linh chi trong vườn, suýt chút nữa đã xẻng phải nàng vì tưởng nhầm nàng là củ cải...

"Ồ, vậy Bạch Chúc hơn ba trăm tuổi còn bị tiểu sư tỷ mười chín tuổi của ngươi đánh vào lòng bàn tay à?" Đạo nhân miệng lưỡi sắc bén không tha.

"Bạch Chúc..." Nghĩ đến tiểu sư tỷ hung dữ, khí thế của Bạch Chúc liền lập tức xẹp xuống, nàng ấp úng nói: "Ngươi, đạo nhân thối tha này thì biết cái gì chứ? Sư tỷ đến trước đương nhiên có thể giáo huấn Bạch Chúc đến sau, đây là quy củ, Bạch Chúc ngoan ngoãn nhất là hiểu quy củ."

Bạch Chúc xác thực rất hiểu quy củ, dù sao cũng bởi vì đi ngược lại quy củ nên mới bị phạt chép môn quy đến cả trăm lần rồi...

"Hôm nay sư tỷ nhà ngươi đi đâu rồi?" Đạo nhân hỏi.

"Ngươi không phải rất lợi hại sao, ngươi thử tính xem nào." Bạch Chúc nói.

Đạo nhân đứng thẳng, sừng sững như một gốc tùng nơi cửa nam, hai tay hắn buông thõng bên người, một tay trắng nõn mịn màng, một tay lại nhăn nheo già cỗi, hắn nâng bàn tay trắng nõn kia lên, cẩn trọng bấm ngón tay tính toán một hồi, sau khi mở mắt mới nói: "Ồ? Tam cô nương của Đạo môn Tiên Lâu lại rời khỏi ngoại giới ư?"

"Ừm… Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy." Bạch Chúc chẳng mấy tình nguyện mà thừa nhận.

"Ta đã nói rồi, bản đạo bình thường tính toán chưa bao giờ sai sót." Đạo nhân nói: "Sư tỷ ngươi xếp thứ hai từ dưới lên trong lầu, lại cứ bận rộn ngược xuôi, giống hệt như khuôn mẫu của sư tôn ngươi năm nào."

Bạch Chúc gật đầu.

Nhưng nàng biết, sư tôn thực chất không mấy yêu thích tiểu sư tỷ, mà người tiểu sư tỷ ngưỡng mộ nhất lại chính là sư tôn, việc này chắc chắn đã khiến tiểu sư tỷ vô cùng tổn thương, nhưng tiểu sư tỷ chưa bao giờ thổ lộ, chỉ biết khổ sở tu hành, mười bảy tuổi đã thành tựu Tiên Nhân cảnh, mười chín tuổi đã đạt tới Tiên Nhân cảnh đệ nhị trọng, chỉ chậm hơn sư tôn năm đó đúng một năm, quả thực vô cùng lợi hại.

Nhưng dù là vậy, sư tôn vẫn tỏ ra khá lạnh nhạt với nàng.

Bạch Chúc đã tận mắt chứng kiến sư tỷ một thân tố y quỳ gối ngoài điện sư tôn, trong đình đèn đuốc leo lét, Cửu Tiêu bay tuyết trắng, nàng cứ thế đợi ở ngoài điện suốt một đêm dài, hòa mình vào sắc trắng của băng tuyết.

Nhưng Bạch Chúc không cảm thấy quá đau lòng cho sư tỷ, bởi vì nàng vẫn nghi ngờ sư tỷ đã trút những điều không tốt của sư tôn lên người mình… Các sư tỷ khác đều hết mực yêu thương sư muội, cớ sao tiểu sư tỷ lại nghiêm khắc với mình đến thế?

"Vậy ngươi có thể tính ra được sư tỷ đã đi đâu, và khi nào sẽ trở về không?" Bạch Chúc hỏi.

"Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm, ngươi chí ít cũng phải chỉ cho ta một phương hướng chứ." Đạo nhân khó xử nói.

Bạch Chúc trầm ngâm một lát, đầu tiên, chuyện tiên đăng bị dập tắt tuyệt đối không thể bại lộ, việc này có liên quan mật thiết đến đại kế của sư tôn, bắt buộc phải giấu cho thật kỹ, chờ sư tỷ đi xử lý, như vậy cho dù mình có làm hỏng chuyện thì cũng là sư tỷ đứng ra giúp mình gánh vác hậu quả… Nhưng chỉ phương hướng chắc là không có vấn đề gì, vị đạo nhân này tuy trông như một kẻ lừa đảo, nhưng ở Vân Không Sơn chắc hẳn sẽ không có kẻ xấu nào.