Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 30. Ta sẽ mai táng chúng thần 30

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tiểu Hòa xấu hổ đỏ mặt, chạy về trong sân.

Lâm Thủ Khê nhìn bộ dáng ngượng ngùng che mặt rời đi của nàng, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Đợi đến khi Lâm Thủ Khê trở lại trong viện, cửa phòng Tiểu Hòa đã đóng chặt. Con chim tước màu đen đậu trên nóc nhà bỗng kêu lên, dường như đang cười nhạo hắn không hiểu phong tình.

Kỷ Lạc Dương thấy Lâm Thủ Khê trở về, bèn đưa qua một thanh kiếm gỗ: "Tới luyện kiếm không?"

"Được." Lâm Thủ Khê không từ chối.

"Ta đã chọn rất lâu mới tìm được hai khối gỗ coi như có thể dùng, lúc ngươi dùng thì cẩn thận một chút, để tránh làm hỏng kiếm.” Kỷ Lạc Dương nhắc nhở.

"Ta có chừng mực." Lâm Thủ Khê nói.

Lâm Thủ Khê nắm chặt kiếm.

Dù chỉ là kiếm gỗ, nó cũng mang đến cho hắn một chút cảm giác an tâm.

Hai vị thiếu niên đứng đối diện nhau, thân hình đồng thời chuyển động, kiếm gỗ ngay khoảnh khắc sau đã va chạm vào nhau.

Bóng dáng Kỷ Lạc Dương nhanh hơn thấy rõ, kiếm trong tay hắn tựa như rắn độc, vây quanh Lâm Thủ Khê mà chém, đâm, không ngừng tấn công. Biên độ động tác của Lâm Thủ Khê nhỏ hơn hẳn, nhưng mỗi một động tác xuất kiếm của hắn đều vô cùng gọn gàng, mỗi một lần đều có thể chặn đứng thế công hiểm hóc của Kỷ Lạc Dương, lần lượt bức lui hắn.

Sau mấy vòng giao chiến, bóng dáng hai người mới một lần nữa tách ra.

Hai người bất phân thắng bại.

"Lần nào cũng ngang tài ngang sức, không phải ngươi đang nhường ta đấy chứ?" Kỷ Lạc Dương khẽ thở dài.

"Rõ ràng là ngươi để tâm đến thương thế của ta nên không dám toàn lực ra tay." Lâm Thủ Khê nói.

"Ngươi đã nhìn ra?"

"Ừm."

"Ai, kiếm pháp của ngươi là đẹp nhất ta từng thấy, thật hy vọng thương thế của ngươi sớm ngày bình phục, chúng ta có thể thoải mái đánh một trận." Kỷ Lạc Dương nói.

"Ta cũng hy vọng." Lâm Thủ Khê trả kiếm gỗ lại cho hắn.

"Thanh kiếm gỗ này ngươi cứ cầm lấy đi, coi như quà gặp mặt.” Kỷ Lạc Dương hào phóng nói.

"Đa tạ." Lâm Thủ Khê không từ chối.

"Này, nhận của người khác thì phải có qua có lại chứ, ngươi còn có kiếm thuật ẩn giấu nào không, cùng nhau thi triển ra xem thử xem?" Kỷ Lạc Dương hỏi.

"Không còn, vừa rồi ta đã dốc hết toàn lực." Lâm Thủ Khê nói.

"Được rồi." Kỷ Lạc Dương không truy vấn: "Đã vậy, ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, lần sau chúng ta lại so tài."

Lâm Thủ Khê gật đầu.

Hai người ngồi xuống bên bàn đá, sau khi điều tức một phen, Kỷ Lạc Dương nhìn cửa phòng đóng chặt của Tiểu Hòa, hiếu kỳ nói: "Ngươi lại chọc cho tiểu cô nương nhà người ta tức giận rồi à?"

"Nàng nói đã mỏi rồi, rời về phòng nghỉ một lát." Lâm Thủ Khê bình tĩnh nói.

"Ngươi thật lòng thích nàng sao?" Kỷ Lạc Dương bắt đầu hóng chuyện.

"Ta... Không ghét nàng." Lâm Thủ Khê đáp.

"Tiểu cô nương kia thực sự rất dính lấy ngươi, suốt ngày theo sát bên cạnh." Kỷ Lạc Dương nói: "Nhưng ta vẫn nghĩ ngươi không hẳn thích nàng."

"Tại sao?" Lâm Thủ Khê nghi hoặc hỏi.

"Nha đầu này tuổi còn nhỏ, dáng người bình thường, tướng mạo chỉ tạm coi là thanh tú, còn không đẹp bằng ngươi, luôn nghĩ các ngươi không xứng." Kỷ Lạc Dương hạ giọng: "Đương nhiên, tuyệt đối đừng nói cho nàng biết lời này."

"Cái gì?” Lâm Thủ Khê cảm thấy kỳ quái: "Ta thấy nàng rất đẹp nha."

"Rất xinh đẹp? Ngươi bị hỏng đầu rồi à? Hay là..." Kỷ Lạc Dương trêu: "Nói trong mắt tình nhân ra Tây Thi, ồ, ngươi chẳng lẽ thật lòng thích nàng rồi sao?"

Thanh tú? Còn không đẹp bằng ta?

Thế ư...

Lâm Thủ Khê tin chắc mình không hỏng đầu, hơn nữa xét theo thẩm mỹ của hắn, Tiểu Hòa thiếu niên non nớt tóc bạc như tuyết, tuyệt đối là mầm mống tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành.

Không!

Chờ chút...

Tựa như có mảnh băng trong máu phân tán, hàn ý theo xương sống xâm nhập khắp thân!

Mấy ngày qua, Lâm Thủ Khê luôn cảm nhận có điều gì đó sai sai, nhưng hắn không rõ cảm giác ấy phát ra từ đâu, cho tới giờ phút này, cuối cùng hắn đã nắm bắt được ý niệm kia!

"Ngươi sao vậy?" Kỷ Lạc Dương hỏi.

Lâm Thủ Khê vừa muốn xác nhận ý nghĩ, Vương Nhị Quan lại nghênh ngang tiến đến.

"Chà, vụng trộm luyện kiếm sau lưng ta sao? Sao vậy, thấy Vân chân nhân đơn độc gặp ta, sinh lòng ghen ghét, quyết chí tự cường rồi à?" Vương Nhị Quan ngồi xuống bên cạnh, hữu ý vô ý uốn éo chiếc nhẫn trên tay, sợ bọn họ không thấy.

"Vân chân nhân nói gì với ngươi?" Kỷ Lạc Dương hỏi.

"Vân chân nhân muốn bồi dưỡng ta làm người hầu Đại công tử, còn tặng bảo vật này cho ta." Vương Nhị Quan khoe khoang.

Kỷ Lạc Dương thuận miệng chúc mừng.

Vương Nhị Quan cười gật đầu, nhìn sang Lâm Thủ Khê, phát hiện người kia đang cúi đầu, sắc mặt âm u như nước.

Thái độ gì đây? Vương Nhị Quan sinh lòng bất mãn, hắn cùng Kỷ Lạc Dương bắt chuyện một lát, kể lại chuyện Vu gia âm khí dày đặc, bảo vật rực rỡ muôn màu, đều liệt kê hết.

Kỷ Lạc Dương tấm tắc ngạc nhiên, rất phối hợp.

Vương Nhị Quan nói nước bọt văng tung tóe, vừa quan sát Lâm Thủ Khê, phát hiện hắn bất an, trong lòng càng thêm nóng nảy, hắn ho khan, dùng giọng điệu thần bí nói: