Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 41. Ta sẽ mai táng chúng thần 41

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau đó, hắn liếc thấy dưới lớp áo xanh che cánh tay của Tiểu Hòa, trên làn da trắng nõn lại hiện ra vết bầm tím chói mắt.

Hắn kiến thức rộng rãi, lập tức nghĩ đến những chuyện không thể tưởng tượng nổi.

"Các ngươi rốt cuộc đang làm gì ở bên trong thế hả?" Vương Nhị Quan ôm đầu, vẻ mặt suy sụp.

"Các ngươi… chơi thật lắm trò." Kỷ Lạc Dương không nhịn được cảm khái.

Ngực Tiểu Hòa phập phồng kịch liệt, tức đến mức muốn ném đũa giết người. Nàng cắn môi đến bật máu, rồi mãnh liệt nhìn về phía Lâm Thủ Khê. "Sư huynh, huynh đừng chỉ lo ăn cơm, giải thích một chút đi!"

"Sư huynh muội chúng ta trong sạch, cần gì giải thích?" Lâm Thủ Khê tiếp tục ăn.

"Trong sạch? Ta thấy bây giờ Tiểu Hòa cô nương cũng bầm dập rồi!" Vương Nhị Quan tức giận nói: "Tiểu Hòa cô nương mới bao nhiêu tuổi, ngươi cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc đi!”

"Buổi sáng nhận sư huynh muội, buổi chiều liền lăn lên chăn?" Kỷ Lạc Dương đồng dạng khịt mũi coi thường. "Ta thấy sư môn các ngươi dứt khoát gọi là Hợp Hoan Tông đi cho rồi."

"Kỷ huynh đệ nói một câu công đạo!" Vương Nhị Quan giơ ngón tay cái, cảm thấy hắn mắng rất hay.

Tiểu Hòa hé miệng, sau khi kinh ngạc trừng mắt, lại nhìn về phía Lâm Thủ Khê.

Lâm Thủ Khê cũng dừng đũa.

"Hợp Hoan tông…" Lâm Thủ Khê thuận nước đẩy thuyền, nói: "Vậy thì theo lời ngươi đi."

Dưới sự năn nỉ của Tiểu Hòa, Lâm Thủ Khê cuối cùng cũng kể lại đại khái chuyện đã xảy ra trong phòng.

Lâm Thủ Khê ở bên cạnh kể, Tiểu Hòa ở bên cạnh gật đầu.

Sau khi Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương nghe xong đều tỏ vẻ không tin.

"Các ngươi thật sự chỉ đánh nhau trong phòng thôi à?" Vương Nhị Quan hỏi.

"Đúng vậy, ta truyền thụ võ kỹ cho sư muội."

"Các ngươi đánh nhau trên mặt đất, không phải trên giường?” Vương Nhị Quan xác nhận lại lần nữa.

"Trên mặt đất.”

"Nhưng truyền thụ võ kỹ có cần phải nặng tay đến thế không?" Vương Nhị Quan đau nhức tận óc. "Người ta vẫn là một tiểu cô nương."

Lâm Thủ Khê lắc nhẹ đầu. "Võ công của sư muội cao cường hơn ngươi nhiều."

"Ngươi nói cái gì?!" Lòng tự trọng của Vương Nhị Quan bị tổn thương, cả giận nói: "Lâm Thủ Khê! Ngươi được tiểu cô nương ưu ái nên đắc ý vênh váo phải không? Hôm nay có muốn giao đấu một trận ngay trong viện này không, đêm nay ta liền phế truất cái chức tông chủ Hợp Hoan tông tự phong của ngươi!"

Vương Nhị Quan nói với vẻ cảm khái dâng trào, chính nghĩa lẫm liệt, lại nghe Tiểu Hòa yếu ớt thốt lên một câu "Không cho ngươi ức hiếp Thủ Khê sư huynh".

Lời lẽ sục sôi lập tức hóa đa cảm, Vương Nhị Quan tức thì tiu nghỉu, im lìm ngồi xuống, cơm cũng chẳng buồn ăn.

Ban đêm, Vương Nhị Quan bưng một chậu nước, chủ động giặt giũ y phục.

Hắn giặt một bộ y phục lộng lẫy, đó là y phục hắn mặc lúc bị lôi đến thần đàn, cũng là vật tôn quý duy nhất mà hiện giờ hắn còn sót lại để thể hiện rõ thân phận của mình.

Mấy ngày trước hắn đều không nỡ mặc, giờ phút này lại mang ra giặt sạch phơi khô, chuẩn bị cho ngày mai.

Đêm khuya.

Quạ kêu thảm thiết, côn trùng râm ran, bóng đen của Thiết Thụ vươn cành múa vuốt trong đình viện.

Dưới hành lang, gió lạnh âm u, lá phong xào xạc, Kỷ Lạc Dương ôm thanh kiếm gỗ vừa gọt xong, ngước nhìn ánh trăng, không rõ đang suy tư điều gì.

Lâm Thủ Khê cũng đang ngắm trăng.

Ở thế giới của hắn, mặt trăng vốn ký thác nhiều điều tốt đẹp, nhưng giờ phút này hắn chẳng mong muốn gì, chỉ cảm nhận vầng thanh huy thấm đẫm vạt áo, lòng liền thấy an yên.

Phòng của Tiểu Hòa không đốt đèn, chân khí lưu chuyển rõ rệt, thỉnh thoảng còn có tiếng quyền phong vang lên, đó là nàng đang rút kinh nghiệm xương máu để khổ luyện võ công.

Mây đen từ phía Vu gia cuồn cuộn kéo đến, che khuất ánh trăng.

Sau một khoảng ngắn trời quang mây tạnh, dường như sắp có một trận mưa lớn, và trong bóng tối ngột ngạt này, Lâm Thủ Khê ngửi thấy mùi của sóng ngầm đang cuộn trào.

Hắn trở về phòng, khép hờ cửa, nằm trên giường, tay từ đầu đến cuối vẫn đặt trên thanh kiếm gỗ mà Kỷ Lạc Dương đã tặng.

Một đêm vô sự.

Sáng sớm tỉnh dậy, Tiểu Hòa đã ngồi ngay ngắn ở đầu giường hắn, hai tay đặt trên đùi. Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, xuyên qua mái tóc trắng của nàng, ánh lên một màu vàng nhàn nhạt.

"Sao ngươi lại tự tiện vào phòng ta?" Lâm Thủ Khê trách khẽ.

"Sư huynh không đóng cửa mà, Tiểu Hòa liền vào thôi.” Thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào.

"Sư môn chúng ta tuy chỉ có hai người, nhưng cũng nên tuân thủ lễ tiết." Lâm Thủ Khê nói vậy, nhưng thần sắc lại nghiêm nghị thêm vài phần.

Mấy ngày nay, hắn luôn cảm nhận được trong sân có một luồng sát ý như có như không, cho nên tối qua hắn đã cố tình khép hờ cửa để dò xét.

Cả một đêm, hắn nửa ngủ nửa tỉnh, từ đầu đến cuối duy trì cảnh giác cao độ.

Hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh thừa thãi nào, nhưng Tiểu Hòa cứ thế xuất hiện bên giường.