Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Có lẽ quê hương bọn họ có tập tục này, có lẽ chỉ là lời nói một chiều của hắn hòng che mắt mà thôi." Tôn phó viện cân nhắc nói.
"Ừm." Vân chân nhân lại nói: "Nhưng nghe hắn nói, thanh kiếm này tú quang nội liễm, quả thực có dáng dấp bội kiếm của nữ tử."
"Vậy hắn… vẫn còn hiềm nghi sao?”
"Nếu hắn thật sự có liên quan đến kẻ đứng sau vụ giết thần kia, vậy thì rất có thể hắn là một quân cờ."
Vân chân nhân suy đoán: "Kẻ đứng sau màn đó không tiện trực tiếp hành động, liền cài hắn vào Vu gia, ý đồ đánh cắp thần lực của Thần trấn thủ."
"Chuyện này… Có khả năng không?"
"Hắn vô cùng đặc biệt." Vân chân nhân nói: "Ta đã dò xét thân thể của hắn, nhưng không hề tìm thấy khí hoàn."
"Không có khí hoàn? Là còn chưa ngưng hoàn à?"
"Nếu còn chưa ngưng hoàn, trong cơ thể cũng nên có một điểm trắng, nhưng trung tâm linh mạch của hắn lại là một khoảng đen kịt, hoàn toàn trống rỗng."
"Điều này làm sao có thể…”
Tôn phó viện vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, hắn cũng bắt đầu tin tưởng, thiếu niên tên Lâm Thủ Khê này, sau lưng quả thực ẩn giấu một sự tồn tại bí ẩn nào đó.
"Nếu như hắn là quân cờ, vậy phải giết hắn à?" Tôn phó viện làm ra một động tác cứa cổ.
"Không cần." Vân chân nhân thản nhiên nói: "Nếu suy đoán của ta là thật, vậy nhân quả phải gánh chịu một khi giết hắn là quá lớn, cho dù là ta cũng không muốn dấn thân vào hiểm cảnh."
Tôn phó viện bỗng nhiên hiểu ra, Vân chân nhân ở lại Vu gia chẳng qua chỉ để báo đáp ân tình của lão gia chủ năm đó, nhưng sự sinh tử tồn vong của Vu gia sao có thể so bì với tiền đồ đại đạo của chính hắn? Hắn thực sự không muốn mạo hiểm.
"Chân nhân sắp sửa rời đi rồi sao?" Tôn phó viện hỏi.
"Một năm sau chính là kỳ hạn ta đã ước định với lão gia chủ." Vân chân nhân nói: "Ta đã thủ hộ Vu gia trăm năm, cũng đã tới lúc ta đoạt lại tự do của mình rồi."
"Vân chân nhân đã rời đi, Vu gia nên đi đâu về đâu?” Tôn phó viện thở dài.
"Vu gia còn có Đại công tử, y là Chân Tiên chuyển thế, lai lịch kiếp trước sâu xa khó lường, công tử hiện còn trẻ, nhưng tương lai chắc chắn sẽ đi xa hơn ta nhiều." Vân chân nhân chắc nịch nói.
Tôn phó viện nghĩ về Đại công tử, lòng cũng yên hơn.
Đại công tử sinh ra ngậm Thải Châu, thân thể trời sinh thanh sạch, phong thái độc nhất, là Chân Tiên chuyển thế, mang theo phàm trần lịch kiếp, tương lai khó đo đếm. Sinh y như đã tiêu hao hết vận khí, nên Nhị công tử và Tam tiểu thư phía sau đều dung mạo thường thường, tính tình cũng yếu kém.
Tôn phó viện chỉ về phía Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa, cuối cùng hỏi lại một lần:
"Vậy chúng ta cứ mặc kệ, không để ý như vậy sao?"
"Để A Việt đi thử xem họ." Vân chân nhân đáp.
...
A Việt là thiếu niên cao thủ đứng đầu Sát Yêu Bảng.
Hắn xuất kiếm thần tốc, luôn có thể một kiếm chém đứt cổ.
Cùng lúc, hắn cũng là cận thị của Đại công tử, được y rất tin tưởng.
A Việt đeo bội kiếm bên hông, ngồi trên một hòn non bộ, hắn vò lá mật thư Tôn phó viện trưởng trao, nhét vào miệng rồi nuốt xuống bụng, ánh mắt hướng xuống phía dưới.
Trong nội đường, Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa cầm đèn, ngồi trên ghế dài ăn mì.
Trong mắt hắn, đôi thiếu niên thiếu nữ gầy yếu vô lực, hắn không rõ Phó viện trưởng vì sao giao nhiệm vụ này cho mình, còn trịnh trọng đến vậy.
Điều kỳ quái nhất là, Phó viện trưởng chỉ cho phép hắn giết một người, giết ai cũng được.
Nhiệm vụ này đối với hắn tuyệt không khó, không hề cảm thấy áp lực, trái lại khi nhìn hai người tử kỳ sắp tới khung cảnh ấm áp ấy, khoái cảm trong lòng dâng lên.
Từ khi xuất sư đến nay, hắn đã lâu không nếm mùi máu người.
Trong phòng, Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa sau khi nhận chìa khóa, đang ăn mì sợi.
"Sát Yêu viện này không lớn." Tiểu Hòa đột ngột nói.
"Sao nàng biết vậy?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Lúc nãy chờ ngươi lâu, ta lấy rảnh đi dạo một vòng, nhanh chóng đi một vòng xong." Tiểu Hòa nói.
"Biết gì không?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Chẳng có chuyện gì đặc biệt, chỉ thấy bên cạnh Sát Yêu Viện có một nơi gọi là Vãng Dạ Các, nghe nói là chỗ đuổi tội nhân, lúc đi ngang qua ta nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, rất đáng sợ." Tiểu Hòa kể.
"Nếu ta bị nhốt vào đó, sư muội sẽ tới cứu ta không?" Lâm Thủ Khê hỏi một cách thuận miệng.
"Tất nhiên không." Tiểu Hòa thề: "Sư muội không đứng dưới bức tường sắp đổ."
"Sư muội thật không có lương tâm." Lâm Thủ Khê thầm oán một câu, rồi hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"
Tiểu Hòa nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "À đúng rồi, ta còn gặp Tôn phó viện."
"Tôn phó viện? Khi nào?" Lâm Thủ Khê liền cảnh giác.
"Chính là lúc ngươi sắp đi ra, hắn còn kể ta nghe lai lịch những con quỷ yêu bị khóa kia, xong thì lập tức biến mất." Tiểu Hòa nhớ lại.