Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kẻ đến là Tôn phó viện.
Kể từ khi Lâm Thủ Khê có hành động chạm vào Trạm Cung Kiếm, Tôn phó viện đã luôn phân ra một tia tâm thần để dõi theo gian phòng này. Tối nay, trong phòng quả nhiên truyền ra dao động bất thường, Tôn phó viện lập tức cảm nhận được và tức thì xuất hiện trong phòng của hắn.
Ông lão lùn này đứng cạnh giường Lâm Thủ Khê, cau mày quan sát hắn một hồi lâu rồi mới lạnh lùng cất tiếng:
"Ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi.”
May mắn là Tôn phó viện không bỏ đá xuống giếng, ngược lại, hắn còn cứu Lâm Thủ Khê một mạng vào lúc nguy cấp này.
Hắn điểm ngón tay nhanh như điện, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh trúng mười ba quan khiếu của Lâm Thủ Khê. Giữa những tiếng "bốp bốp" vang lên dồn dập, yết hầu Lâm Thủ Khê trào lên vị ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Tiếng vang kỳ lạ trong đầu tức thì bại lui, thế giới tinh thần cũng quay về với sự thanh tịnh đáng quý.
Hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt vì suy yếu mà trở nên tái nhợt: "Đa tạ phó viện đại nhân đã ra tay cứu giúp."
Tôn phó viện hoàn toàn không để tâm đến lời khách sáo của hắn, đôi mắt sáng ngời có thần của hắn tựa như những chiếc đinh xuyên qua xương, gắt gao găm chặt trên người Lâm Thủ Khê.
"Ngươi còn đang tu luyện tâm pháp bí quyết khác à?"
"Là… Đó là tâm pháp sư môn trong quá khứ truyền thụ cho ta."
"Tụng khẩu quyết ra!"
"Ta…"
Lâm Thủ Khê không tài nào đọc khẩu quyết, bí quyết hắn luyện là Lạc Thư, chỉ có thể tiếp xúc vào trang sách Lạc Thư để lĩnh hội truyền thừa, vốn dĩ không có cách nào diễn tả bằng lời.
"Bí tịch ta không tài nào nhớ được." Lâm Thủ Khê lập tức nảy ra ý.
"Ngươi xem đây là tâm pháp tu hành, mà ngươi lại bảo không nhớ được?" Tôn phó viện siết lấy xương vai của hắn, ngón tay đột ngột gia tăng sức mạnh.
"Đúng vậy, ta không nhớ được, tâm pháp kia có chỗ đặc thù riêng.” Lâm Thủ Khê cắn răng chịu đựng đau nhức, tiếp tục giải thích: "Nhưng phó viện đại nhân có thể đích thân đi xem."
"Đích thân à?"
"Vâng, hiện tại nó đang ở trong tay Vân chân nhân." Lâm Thủ Khê khẳng định chắc nịch: "Sau khi sư phụ ta qua đời, ta vẫn luôn mang theo quyển tâm pháp kia bên người, nhưng hôm đó sau khi tỉnh lại, ta lại phát hiện nó đã biến mất, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc hẳn là…"
"Đây chỉ là phỏng đoán của ngươi." Tôn phó viện cắt ngang: "Hoặc có thể nói… Đây là kế hoãn binh của ngươi?"
"Phó viện đại nhân cứ tự mình đi hỏi Vân chân nhân thì sẽ tường tận." Lâm Thủ Khê nghiến răng, nói.
Tôn phó viện nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên hỏi: "Ngươi vẫn chưa ngưng hoàn?"
"Phải." Lâm Thủ Khê đáp.
Tôn phó viện sẽ không dễ dàng tin tưởng, hắn đặt tay lên vai Lâm Thủ Khê, dùng chân khí làm môi giới để dò xét thân thể. Thân thể Lâm Thủ Khê đau đớn kịch liệt co quắp, ngay cả linh hồn cũng cảm thấy nhức nhối.
Tôn phó viện dò xét một hồi tại trung tâm linh mạch của hắn, quả nhiên bên trong trống không một mảnh đen kịt, tuyệt nhiên không có gì khác.
Hắn buông tay, hứng thú đối với tâm pháp kỳ lạ đã suy giảm đi rất nhiều.
Tôn phó viện không tìm thấy khí hoàn của hắn, nhưng Lâm Thủ Khê thì đã nhìn thấy!
Vừa rồi khi Tôn phó viện rót chân khí vào, hắn cảm nhận cực kỳ rõ ràng có thứ gì đó đang vận động ở trung tâm cơ thể, nó gần như hòa lẫn với màu đen kịt xung quanh, chỉ có sự phân chia sáng tối vô cùng mờ nhạt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khí hoàn của mình.
Đó là một viên khí hoàn màu đen!
Theo lời Vân Chân Nhân, khí hoàn chỉ tồn tại năm màu: trắng, lục, tím, kim, xích. Vậy Hắc Hoàn này là thứ gì?
"Ngươi rất thân với nha đầu Tiểu Hòa kia?"
Tôn phó viện không hề chú ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Lâm Thủ Khê, mà chuyển sang chuyện khác.
"Cũng xem như thân thiết." Hắn định thần lại.
"Bình thường nàng ta có thường xuyên đến phòng của ngươi không?"
"Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau luận bàn một vài kỹ xảo võ đạo." Lâm Thủ Khê đáp.
"Nàng ta có biểu hiện gì bất thường không?" Tôn phó viện hỏi. "Bất cứ phương diện nào cũng được."
Lâm Thủ Khê cúi đầu, vờ như đang trầm tư. Hắn nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ trong đầu, đang định mở miệng thì một tiếng gõ cửa thanh thoát vang lên, giọng thiếu nữ trong trẻo xuyên qua màn đêm dày đặc truyền đến:
"Sư huynh, ta có thể vào được không?"
Lâm Thủ Khê nhíu chặt mày, theo bản năng muốn từ chối, nhưng Tiểu Hòa vào phòng hắn như chốn không người, việc gõ cửa cũng chỉ là phép lịch sự, làm sao cho hắn cơ hội khước từ? Nàng hỏi xong liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Thiếu nữ đã thay bộ y phục đen bó sát người, giờ phút này lại khoác lên mình bộ dáng váy xanh bồng bềnh yêu kiều.
Tiểu Hòa vừa bước vào cửa, Tôn phó viện liền âm thầm biến mất, không rõ đã ẩn mình vào góc tối nào.
"Sư muội, đã muộn thế này còn đến tìm ta có việc gì? Chi bằng nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì ban ngày hẵng nói." Lâm Thủ Khê ôn tồn mở lời.