Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Ta sắp chết rồi." Sư phụ bình tĩnh nói.

"Con... con có thể làm gì được không?" Lâm Thủ Khê cảm thấy đau lòng.

"Thủ Khê, ngươi là đệ tử ta dốc nhiều tâm huyết nhất. Hôm nay gọi ngươi tới cũng là muốn dạy ngươi vài điều cuối cùng." Sư phụ nhìn hắn, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Lâm Thủ Khê vốn tưởng sư phụ muốn truyền thụ tuyệt học cuối cùng cho hắn, nhưng không phải. Sư phụ chỉ muốn hắn ở trước mặt, trơ mắt nhìn chân khí màu tím đen từng chút một ăn mòn, nuốt chửng thân thể này.

Da bị những tơ máu màu tím đen chiếm cứ, xương cốt bên trong dần bị hòa tan. Thân thể tựa như một căn nhà mất đi cột trụ, nhăn nhúm sụp đổ, vặn vẹo đến không còn hình người. Đó là một con ác quỷ mục nát đang thức tỉnh bên trong cơ thể, từng chút một thay thế ông.

Đến hôm nay Lâm Thủ Khê mới phát hiện, thì ra sư phụ đã già đến mức này.

Hắn rút kiếm, muốn giúp sư phụ kết thúc tất cả. Nhưng sư phụ vừa khanh khách rên rỉ thảm thiết, vừa gắng sức lắc đầu.

Lớp da bọc lấy máu thịt hư thối lở loét, mùi tanh hôi nồng nặc đến khó ngửi. Ông lão chịu đựng nỗi đau đớn không thể tưởng tượng, gắng gượng không biết bao lâu. Khi trời dần tối sầm, bỗng vang lên một tiếng động lạ, đó là tiếng con mắt từ trên mặt lăn xuống, vỡ nát trên nền đất. Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng theo đó vang lên, quỷ dị như yêu ma.

Lâm Thủ Khê quỳ sụp trên mặt đất, sờ lên mặt mình, hai tay đẫm nước mắt.

Hắn lấy bội kiếm của sư phụ, đây là bội kiếm mà tông chủ Ma Môn đời đời tương truyền, tên là ‘Tử Chứng’. Tên kiếm này chẳng mấy tốt lành, nhưng lại toát lên ý chí quyết tử.

Hắn dùng kiếm rạch một đường trên lòng bàn tay.

"Tà Long chuyển sinh thành người, miệng ngậm vảy ngược, gieo rắc tai họa cho muôn dân trăm họ... Sư phụ, năm xưa người đã tin tưởng con, hôm nay con cũng sẽ không khiến người phải thất vọng.” Lâm Thủ Khê đối diện với vết thương sâu hoắm lộ cả xương trắng mà thề: "Sẽ có một ngày, con nhất định diệt trừ hết thảy tà uế, khiến thế gian này tái sinh."

...

Trong cuồng phong bão táp, Mộ Sư Tĩnh thấy Lâm Thủ Khê khó nhọc gượng dậy.

Hắn đứng giữa màn mưa gọi kiếm về, tâm pháp yếu quyết của Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh vận chuyển khắp tứ chi bách hài, một cách kỳ diệu đã trấn áp được thương thế của hắn! Hắn chủ động tiến về phía yêu ma, mũi kiếm kéo lê một vệt nước dài trên mặt đất.

Ngươi chính là nguồn gốc của mọi ô uế... Lâm Thủ Khê chợt muốn bật cười.

"Ngươi muốn làm gì?" Mộ Sư Tĩnh lạnh lùng hỏi hắn.

"Đây chính là thần linh mà các ngươi kính phụng sao?" Lâm Thủ Khê hỏi ngược lại.

"Sao... Sao có thể?" Tâm thần Mộ Sư Tĩnh hoảng loạn.

Nơi đây là tử thành, là trung tâm của mọi chân khí, trên người yêu vật kinh khủng này cũng tỏa ra chân khí dồi dào đến mức khiến người khác buồn nôn, nhưng... Nhưng, thần linh sao có thể là thứ này?!

"Đây tuyệt đối không phải thần! Nó là ma, là yêu ma gây họa loạn, chân khí vốn là vật thần ban cho, tinh khiết không tì vết, chính nó đã làm ô uế chân khí!" Giọng Mộ Sư Tĩnh vẫn kiên định, nhưng đôi môi đỏ mọng lại khẽ run rẩy.

"Là ma sao..." Lâm Thủ Khê bật cười khẽ, tựa như châm chọc.

Hắn không nói thêm lời nào, xoay người, nhìn thẳng vào yêu ma. Máu tươi trào ra từ khóe mắt, chảy dài trên gương mặt tái nhợt. Hắn ngược gió điên cuồng lao đi, vung kiếm đạp bước, nhảy vút lên không trung, tung mình chém về phía Tôn Đại Ma. Lưỡi kiếm vung lên một vầng sáng lạnh lẽo, tựa như mảnh trăng vỡ.

Hình ảnh dường như ngưng đọng lại ở đây, đồng loại duy nhất trên thế gian sắp bị sát hại, Mộ Sư Tĩnh bỗng cảm thấy một tia cô độc. Tiếng cười lạnh của hắn trước lúc quay người vang vọng chói tai bên tai nàng, nàng đã hiểu ra.

"Là ma sao..." Mộ Sư Tĩnh cũng nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên, ánh kiếm phản chiếu khuôn mặt trắng như sứ của nàng: "Đạo môn truyền thừa ba trăm năm, đều lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ, nay ma đã ở trước mặt, Sư Tĩnh... há có thể làm ngơ?”

Giọng thiếu nữ non nớt, giữa sự trống rỗng lại ẩn chứa bi thương và quyết tuyệt.

Đạo Môn Tâm Quyết một lần nữa lưu chuyển.

Lý trí đã chiến thắng nỗi tuyệt vọng và sợ hãi, kiếm lăng không được triệu hồi, thân ảnh nàng bay vút, gào thét lao vào màn mưa như trút nước.

Yêu ma ở ngay trước mắt, thiếu nữ tựa con cá bạc lẻ loi, dốc hết sức mình xòe rộng vây cánh, nhảy vọt lên, lao về phía bầu trời trống rỗng.

Hai vị truyền nhân của Đạo Môn và Ma Môn lần lượt vung kiếm chém về phía Tà Thần, kiếm quang rực sáng như sao băng!

...

Trời tờ mờ sáng, bão táp đã ngớt dần.

Ánh ban mai từ kẽ mây rọi xuống từng luồng, chiếu vào tử thành hoang tàn tựa một nghĩa địa bị lãng quên.

Sau khi Mộ Sư Tĩnh vào thành truy sát Lâm Thủ Khê, người của Đạo môn liền chia làm nhiều hướng vây quanh thành. Nhưng bọn họ canh giữ suốt một đêm, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Mộ Sư Tĩnh bước ra.