Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nàng dường như nhìn thấu tất cả kiếm chiêu của hắn, cho dù là biến hóa vi diệu nhất cũng có thể nắm bắt.
Mỗi chiêu mỗi thức của nàng đều nhắm thẳng vào mệnh môn trong Vu gia kiếm pháp của hắn, như thể đã vì nó mà diễn luyện mấy chục năm!
Rốt cuộc nàng là đệ tử Vu gia, hay là kẻ thù của Vu gia?
Có ý tứ... Hắn cười lạnh trong lòng.
"Đúng là hậu sinh khả úy. Ta vốn tưởng rằng trăm năm qua đi, Vu gia đã sớm tàn lụi, không ngờ còn có thể xuất hiện một đôi bích nhân như các ngươi..."
Vân chân nhân nụ cười không giảm. "Đáng tiếc chút thực lực ấy, không đủ để chiến thắng ta."
Vân chân nhân liếc nhìn về phía Đông rồi thu kiếm, không còn bắt chước Vân chân nhân thật nữa, mà kết một thủ ấn kỳ quái.
"Ta không tu kiếm, ta tu thuật pháp." Vân chân nhân mỉm cười nói. "Phải biết rằng giữa thiên địa, người dùng bút chấm mực viết văn tự, trời lấy ánh sáng làm bút sáng tác vạn vật, với tiên nhân mà nói, bút tốt nhất chính là——Thanh."
"Thanh là hữu hình chi thủy vô chất, siêu nhiên bên ngoài ngũ hành, có thể dung luyện vạn pháp, cho nên... Ngôn xuất pháp tùy."
Vân chân nhân đứng yên trên bia mộ, mũi chân điểm vào góc bia, hắc bào bị gió thổi phần phật tung bay. Cả người hắn lại như đúc liền với bia mộ, mặc cho cuồng phong gào thét, vẫn không hề lay chuyển.
Môi hắn mấp máy, thi thuật bằng một loại âm thanh quái dị.
"Trì!"
Đây là âm tiết đầu tiên hắn thốt ra.
Lâm Thủ Khê cảm thấy mặt đất cứng rắn dưới chân bỗng biến thành đầm lầy mềm nhũn, hai chân hắn lún sâu vào. Tinh thần hắn cũng cảm thấy thiên địa điên đảo, hoa mắt chóng mặt, hành động trở nên vô cùng gian nan.
Đối với đao kiếm chém giết, y rất rành nghề, nhưng đối mặt với pháp thuật, Lâm Thủ Khê vẫn còn khá xa lạ.
"Chước!”
Thanh âm của hắn như một đốm lửa bắn vào nền đất mềm. Hỏa diễm tức thì bùng lên bao trùm lấy Lâm Thủ Khê. Chỉ trong nháy mắt, y tựa như một viên đan dược đang được ngọn lửa nung nấu trong lò luyện.
"Đây là Ngũ Hành Chi Lao, hắn là Ngũ Hành pháp sư!" Tiểu Hòa lạnh lùng lên tiếng. "Đừng cho hắn thời gian thi pháp, xông ra ngoài!"
"Ừm."
Lâm Thủ Khê trấn tĩnh lại, mặc niệm Thanh Tâm Chú để khu trừ tạp niệm. Khí hoàn màu đen nghịch chuyển, chân khí tẩy rửa toàn thân.
Y vận dụng thuật ‘Tịch Thủy’ để xua đi lớp bùn lầy dưới chân, đạp lên nền đất đã trở nên cứng rắn rồi bật nhảy, vung kiếm thần tốc chém thẳng về phía Vân chân nhân.
"Mệnh nhập bùn lầy, phách quy lô, luyện ta tạo hóa, xua ta ma chướng…"
Vân chân nhân chậm rãi ngâm nga, hắn tựa như chúa tể của nơi này, đạo pháp ngũ hành trong tay biến ảo vô thường.
Mỗi khi Lâm Thủ Khê áp sát, trên mặt đất lại đột ngột trồi lên những măng đá, cản trở đòn tấn công của y.
Chân y vừa chạm đất, những quỷ hồn hóa thành thủy hình liền lập tức tụ lại, dùng móng vuốt tóm lấy mắt cá chân y. Không những thế, không khí xung quanh còn nhanh chóng ngưng kết thành những hạt băng. Y hít một hơi, xoang mũi đau nhói như bị mảnh kim loại cạo qua.
Tiểu Hòa bên kia cũng không khá hơn, nàng bị vây khốn giữa tầng tầng thổ lao, dù đã cố gắng né tránh hết sức, nhưng vẫn không thể tiếp cận đạo sĩ kia.
Môi của Vân chân nhân không ngừng mấp máy. Mảnh mộ địa này chính là lĩnh vực của hắn. Hắn tùy ý khoa tay múa chân, cả thế giới đều phải tuân theo mệnh lệnh của hắn mà vận động.
Hắn nhìn hai người chật vật giãy giụa, càng thêm khoái trá. Mỗi khi Lâm Thủ Khê áp sát, hắn lại dùng lửa vẽ thành một vòng tròn.
Vân chân nhân chỉ vào vòng lửa, càn rỡ khiêu khích, như thể chỉ cần Lâm Thủ Khê tiếp tục lao tới thì y sẽ trở thành con thú hoang bị thuần hóa, phải chui qua vòng lửa trong rạp xiếc.
Hắn vui vẻ múa may một hồi lâu, tận hưởng niềm khoái lạc chưa từng có trong trăm năm qua.
"Năm đó ta phụng lệnh truy sát tên phản đồ dư nghiệt này, bất hạnh trúng bẫy. Đạo nhân này giết ta cũng chỉ lợi dụng lúc ta gặp nguy, nếu không phải vị thần ở giữa hồ kia giáng thiên phạt, ta đã sớm xóa sổ Vu gia ở bên hồ Vu Chúc này rồi, đáng tiếc…"
"Sau đêm nay, nuốt chửng các ngươi, nuốt chửng bầy yêu nơi đây, ta có thể trở lại đỉnh phong… À, còn phải nuốt nốt cái chìa khóa kia. Hết khổ đến sướng, cánh cửa chúng sinh đã mở rộng ra với ta rồi…"
Vân chân nhân càng lúc càng điên cuồng. Hắn vung ống tay áo, nhảy một vũ điệu quái dị, trong miệng phát ra tiếng cười sắc lẻm.
"Ta biết trước khi giết người nói quá nhiều lời là điềm không tốt, nhưng trăm năm qua chưa từng mở miệng, lúc này vui sướng tột độ, gặp ai cũng như gặp tri kỷ."
"Đáng tiếc đêm nay không trăng không đàn không rượu, nếu không ta không tiếc tấu vũ dưới ánh trăng, tự mình tiễn đưa các ngươi.”
Vân chân nhân vừa nói vừa khóc cười, rồi từ từ rút kiếm ra.
Thanh kiếm là kiếm gỗ.