Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Chương 2082. Cánh cửa đồng đỏ khổng lồ

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một lát sau, một cỗ khí tức Man Hoang cường đại từ chỗ hai bên liên kết kích động ra, khiến cho không gian chung quanh chấn động không thôi.

Chỉ nghe "Ầm ầm" một trận dị hưởng, trong biển lửa màu vàng cùng huyết quang nổi lên ba cánh cửa cực lớn cao hơn ngàn trượng.

Ba đại môn này đứng song song, cách nhau mấy chục trượng, phía dưới đều bị kim diễm hừng hực nung khô, hiện ra màu kim hoàng, phía trên lại tựa như xích đồng đúc thành, hiện ra kim chúc sáng bóng.

Ba tòa đại môn phóng thích khí tức Man Hoang nặng nề vô cùng, vừa mới xuất hiện đã khiến cho đông đảo tu sĩ Man Hoang nhịn không được cúi người bái lạy.

Lạc Hồng lúc này cùng Hàn Lập liếc nhìn nhau, ba cánh cửa lớn bằng đồng đỏ đã hiện ra, kế hoạch của bọn hắn cũng tiến vào giai đoạn mấu chốt nhất.

Sau khi dời ánh mắt đi, Hàn Lập trực tiếp nhảy qua cánh cửa lớn thứ nhất, nhìn về phía cánh cửa lớn thứ nhất kia.

Lập tức, một cỗ cảm ứng kỳ diệu xuất hiện, Hàn Lập cảm thấy đường vân trên cửa lớn trước mắt đột nhiên nhúc nhích, hóa thành huyết quang đầy trời, bao phủ cả người hắn vào trong đó, giống như thay đổi một thế giới khác.

Sau một khắc, Hàn Lập cảm thấy quanh thân giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, bị dầu mạnh hầm nấu, khó nhịn đến cực điểm.

Nhưng Chân Linh huyết mạch trong cơ thể hắn lại tựa như tìm được cõi yên vui vô thượng, tùy ý sôi trào, giao hòa xao động trong cơ thể hắn!

Không lâu sau, từ mặt đến cổ Hàn Lập nổi lên màu đỏ như máu, cả người nhiệt khí bốc lên.

Động tĩnh kịch liệt như thế lập tức hấp dẫn ánh mắt Bạch Trạch, nhưng gã cũng không quấy nhiễu Hàn Lập, ngược lại chăm chú quan sát, phảng phất muốn nhân cơ hội nhìn ra huyền bí gì đó.

Nhưng rất nhanh, một bàn tay liền đặt lên bả vai Hàn Lập, trong nháy mắt một cỗ cảm giác mát lạnh liền xông vào Nguyên Thần của hắn, giúp hắn thoát ly thế giới màu máu kia.

"Vậy mà mở được một khiếu!"

Hàn Lập một bên yên lặng vận chuyển Luyện Thần Thuật, một bên trong lòng kinh dị.

"Lạc sư huynh quả nhiên không gạt ta, trong cánh cửa lớn bằng đồng đỏ thứ hai kia có cơ duyên thân thể viên mãn của ta, ta nhất định phải nắm chặt!"

Lạc Hồng thu bàn tay về, xoay chuyển ánh mắt, không khỏi dừng lại trên cánh cửa lớn bằng đồng đỏ thứ ba.

Chỉ thấy trên đó rậm rạp chằng chịt, trải rộng lỗ khảm giống như bị thiên thạch oanh kích qua, không hiểu làm cho người ta có một loại khí tức nguy hiểm.

Bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, Lạc Hồng lúc này nhìn về phía Bạch Trạch.

"Các ngươi thấy ba phiến đại môn trước mắt, không gian phía sau mới thật sự là Man Hoang Thánh Điện.

Thạch điện trên núi Bát Hoang chẳng qua chỉ là tầng phong ấn thứ nhất mà thôi, Tu La Huyết Môn là tầng thứ hai."

Lúc này Bạch Trạch giải thích với vẻ mặt mê mang của mọi người.

Bí mật chân chính của Man Hoang Thánh Điện, xưa nay chỉ có Chân Linh Vương mới có thể biết được, những người còn lại hoàn toàn không biết gì cả.

"Man Hoang Thánh Điện có ba tòa?"

Liễu Thanh lập tức hiểu lầm nói.

"Man Hoang Thánh Điện chỉ có một tòa, sau khi tiến vào ba cánh cửa này, nơi đi đến đều là Thánh Điện, chỉ là không gian cấp độ khác biệt trong đó.

Cánh cửa thứ nhất này chính là căn bản truyền thừa huyết mạch bát vương chúng ta, người kế thừa huyết mạch ngũ tộc các ngươi có thể từ nó tiến vào, đi kế thừa lực lượng chân chính của bọn họ."

Thì ra, đám người Liễu Nhạc Nhi chỉ luyện hóa ấn ký huyết mạch mà thôi, chỉ có sau khi tiến vào cánh cửa đồng đỏ đầu tiên mới có thể thu được sức mạnh chân chính, một bước lên trời!

"Vâng!"

Năm người Liễu Nhạc Nhi đồng thời lĩnh mệnh.

Tiếp theo, Khánh Điển liền không kịp chờ đợi mà dẫn đầu bay ra, phóng tới phía cánh cửa lớn bằng đồng đỏ thứ nhất.

Nhưng hắn vừa tiến vào biển lửa màu vàng, liền phát ra trận trận tiếng kêu thảm.

Chỉ thấy trên thân y bị ngọn lửa quấn quanh, bên ngoài thân rạn nứt ra từng kẽ nứt lửa đỏ, nhìn giống như là một đồ sứ sắp bị đốt nứt, có chút khủng bố!

"Man Hoang Thánh Hỏa có thể đốt hết tạp chất trong cơ thể các ngươi, chỉ có chống đỡ qua mới có thể tiếp nhận lực lượng huyết mạch."

Bạch Trạch lạnh nhạt nói ra, hiển nhiên gã đã sớm ngờ tới một màn này.

Mà gã vừa dứt lời, một tiếng gào thét rung trời bỗng nhiên truyền đến.

Trong kim diễm, thân thể Khánh Điển bành trướng cực nhanh, trong nháy mắt liền hóa thành một đầu Khánh Viên to lớn mặt trắng tay đỏ, đầu mọc sừng nhọn, miệng có răng nanh.

Sau khi vọt mạnh về phía trước mấy bước, hắn liền đụng đầu vào cửa lớn xích đồng, trên thân loé lên kim quang, đúng là trực tiếp chui vào trong đó, biến mất không thấy.

Bốn người Liễu Nhạc Nhi thấy thế liền cắn răng một cái, bản thể cũng nhao nhao nhảy vào biển lửa màu vàng.

Sau khi bị thiêu đến toàn thân rạn nứt, bọn họ cũng như khánh điển, đều đâm đầu vào cửa lớn xích đồng!

"Tốt, các ngươi cứ ở trên quảng trường này tu luyện đi, khí tức huyết nhục nơi đây chính là từ trong Man Hoang Thánh Điện tràn ra, đối với các ngươi mà nói chính là có ích rất nhiều, ngàn vạn lần nắm lấy cơ hội."

Bạch Trạch thấy thế không khỏi gật đầu nhẹ, phân phó mọi người.

Đám người nghe vậy, nhao nhao khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Nhưng lúc này, Khánh Chư ở trong đám người đột nhiên mở miệng nói:

"Vương thượng, không biết chúng ta có thể tiến vào hai cánh cửa lớn khác hay không, cơ duyên trong đó nhất định có thể mạnh hơn nơi này?"

Lời vừa nói ra, động tác vận công của mọi người đồng loạt dừng lại, đều muốn biết đáp án.

"Năm người bọn họ chính là người được huyết mạch lựa chọn, mới có thể đi vào cánh cửa lớn thứ nhất, các ngươi chỉ dựa vào bản thân chính là đi tìm chết!

Ngươi muốn thử xem, bản vương cũng không ngăn cản ngươi."

Bạch Trạch hờ hững đáp.

"Đây là vãn bối cuồng vọng."

Khánh Chư nghe vậy thân thể run lên, rụt cổ một cái, lập tức một lần nữa ngồi xuống.

"Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, Lạc tiểu hữu sở dĩ có thể đứng ở chỗ này, chính là bởi vì hắn có công hiến pháp."

Ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy thất vọng, Bạch Trạch lại đổi giọng nói.

"Tiểu tử, thời cơ đến rồi, xuất hiện đi!"

Dứt lời, Bạch Trạch không để ý phản ứng của mọi người, phất tay áo ném ra một viên bảo châu màu máu.

Viên bảo châu này đón gió liền dài ra, đảo mắt lớn cỡ một trượng, màu trong suốt, khiến cho mọi người liếc mắt liền thấy rõ Lợi Kỳ Mã đang ngồi xếp bằng trong đó.

"Thiếu chủ!"

Đám người Khánh Chư lập tức kinh hô ra tiếng.

Lúc trước bọn họ đã nghi ngờ Lợi Kỳ Mã đi nơi nào, giờ phút này thoáng cái đã có đáp án.

Đối phương đúng là một mực bế quan ở loại trạng thái đặc thù này!

Rất nhanh, phía trên bảo châu màu máu xuất hiện từng vết nứt.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cả viên bảo châu màu máu nổ bể ra, Lợi Kỳ Mã cũng theo đó mở mắt, tản mát ra khí tức bản thân.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Trong cơ thể thiếu chủ tại sao lại có hai loại Chân Linh khí tức, hơn nữa còn không có bất kỳ dấu hiệu xung đột?!"

"Đây có lẽ chính là bí pháp mà vương thượng nói tới!"

"Dung hợp Chân Linh huyết mạch khác nhau, đây chẳng phải giống như Nhân tộc họ Hàn kia sao?!"

Trong nháy mắt, mọi người phát hiện biến hoá trên người Lợi Kỳ Mã, không khỏi nghị luận ầm ĩ.

"Phụ vương!"

Lợi Kỳ Mã không để ý đến đám người, quay người hành lễ với Bạch Trạch.

"Ân, đã chuẩn bị xong chưa?"

Bạch Trạch nhàn nhạt gật đầu nói.

"Nhất định sẽ không để phụ vương thất vọng!"

Lợi Kỳ Mã tràn đầy tự tin nói.

"Vậy thì đi đi, vừa vặn để cho bọn họ nhìn một chút."

Bạch Trạch chỉ dự định để Lợi Kỳ Mã chiếm tiên cơ, cũng không định ăn mảnh, cho nên muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người một phen.

"Tuân mệnh!"

Lợi Kỳ Mã lĩnh mệnh, tiếp theo trước mắt bao người, xông về phía cánh cửa lớn xích đồng thứ hai.

Tiến vào biển lửa màu vàng, trên người hắn cũng xuất hiện rất nhiều vết lửa, nhưng vẻ thống khổ trên mặt cũng không rõ ràng, càng không kêu thảm thiết hoặc hiện ra chân thân.

Theo Lợi Kỳ Mã từng bước tới gần cánh cửa lớn xích đồng thứ hai, trong cơ thể của gã đột nhiên truyền ra hai tiếng "Ầm ầm" dị hưởng, tiếp theo trên thân gã tràn ra vạn trượng linh quang, thoáng một phát ngưng tụ ra hai đạo hư ảnh Chân Linh.

Hai đạo hư ảnh Chân Linh này bay múa vờn quanh lẫn nhau, lộ ra vô cùng hài hòa, để cho tất cả mọi người không khỏi nhìn đến mê mẩn!

Đi tới trước cánh cửa lớn xích đồng thứ hai, thần niệm Lợi Kỳ Mã khẽ động, hai đạo hư ảnh Chân Linh kia liền hung hăng đụng tới.

"Ầm ầm" tiếng vang không ngừng truyền đến, cánh cửa lớn xích đồng thứ hai vẫn lù lù bất động, căn bản không có dấu hiệu mở ra.

Lợi Kỳ Mã thấy thế không khỏi gấp, vết lửa trên người gã càng ngày càng sâu, tiếp tục trì hoãn như vậy, gã không phải là không thể bị thiêu chết tại đây.

"Không cứng không được, sao không thử xem mềm thế nào."

Đột nhiên, một giọng nói của nam tử truyền đến.

Là hắn!

Lợi Kỳ Mã lập tức nghe ra thanh âm của Lạc Hồng, nhưng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, hắn lại lần nữa tập trung chú ý vào cửa lớn xích đồng trước mặt, hai đạo hư ảnh Chân Linh lại lần nữa vọt tới.

Bất quá lần này Lợi Kỳ Mã không tiếp tục cậy mạnh, mà để cho hai đạo hư ảnh Chân Linh dán chặt lấy mặt ngoài cửa lớn xích đồng, không ngừng di chuyển.

Đột nhiên, giống như tìm được ổ khóa, hai đạo Chân Linh hư ảnh lại đồng thời sáp nhập vào trong cửa lớn bằng đồng đỏ!

Lợi Kỳ Mã thấy thế đại hỉ, hắn chợt cảm thấy mình sinh ra một tia liên hệ với cửa lớn xích đồng.

Thế là, hắn không chút nghĩ ngợi, liền lập tức hiển lộ ra chân thân, đụng tới.

Lần này, cánh cửa lớn xích đồng vẫn luôn lù lù bất động khẽ run lên, đúng là thoáng mở ra một khe hở, một mảnh huyết vụ nồng đậm từ đó tuôn ra.

Thân hình khổng lồ của Lợi Kỳ Mã lập tức loé lên linh quang, hóa thành một đạo độn quang chui vào trong đó.

Mà cơ hồ cùng một thời gian, cửa lớn xích đồng kia liền "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, lại kín kẽ khép lại.

"Tiến vào rồi!" Thiếu chủ tiến vào!

Khánh Chư lớn tiếng hoan hô, phảng phất người đi vào chính là hắn.

"Thiếu chủ uy vũ, Man Hoang ta có người kế tục!"

"Chấn hưng! Đây chính là phương pháp chấn hưng!"

Những người còn lại cũng đều kêu lên.

"Các ngươi hưng phấn theo làm gì, còn không dẫn dắt những sương máu tuôn ra kia."

Lạc Hồng vỗ vỗ cái mông Diệp Tố Tố cùng Liễu Hoan Nhi bên cạnh, nhắc nhở các nàng.

"A a!"

"Đúng, không thể để bị người khác đoạt!"

Hai tiểu nha đầu nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, thi pháp thu lấy huyết vụ.

Những người còn lại thấy thế đầu tiên là sững sờ, sau đó rất nhanh đều gia nhập tranh đoạt huyết vụ.

Hai nữ bởi vì ra tay nhanh nhất, trực tiếp cướp lấy một nửa huyết vụ.

Đám người Khánh Chư thấy thế muốn cướp, nhưng vừa muốn động thủ, đã bị một ánh mắt của Lạc Hồng dọa đến cứng đờ tại chỗ.

Ngược lại những Man Hoang tu sĩ hạ thủ đối với một nửa huyết vụ kia, giờ phút này đã lấy được không ít.

Hai nữ giờ phút này cũng ít nhiều có chút tham lam, thành công nhận lấy một nửa huyết vụ, còn muốn tham dự vào trong hỗn chiến, lại đi tranh đoạt những cái còn lại kia.

"Không cần phải tranh đoạt với bọn họ, nhìn chằm chằm cửa lớn xích đồng kia, đợi lát nữa vẫn còn."

Lạc Hồng lại lần nữa nhắc nhở.

"Tốt, đa tạ Lạc đại ca!"

"Phu quân, ta biết rồi!"

Hai cô gái vô cùng tín nhiệm Lạc Hồng, nghe vậy lập tức bắt đầu ung dung đối đãi, chuẩn bị cánh cửa lớn xích đồng thứ hai mở ra lần nữa.

Cơ hồ ngay khi các nàng vừa dứt lời, Nhạc Miện đột nhiên tiến lên một bước, phất tay xé mở một khe hở không gian.

Sau khe hở kia, chính là một lôi vực màu bạc, tiếng nổ vang bên tai không dứt.

Ngay lúc mọi người còn đang nghi hoặc không biết Nhạc Miện muốn làm gì thì một tiếng kêu rõ to từ sau khe hở truyền ra.

Tiếng kêu chưa dứt, một vệt kim quang liền bắn ra, phóng thẳng đến cánh cửa lớn xích đồng thứ hai.

Tốc độ kim quang nhanh vô cùng, hầu như trong nháy mắt đã tới trước cửa lớn xích đồng.

Mà có kinh nghiệm của Lợi Kỳ Mã, nàng càng không trì hoãn chút nào, liền mở ra một khe cửa, phi độn đi vào.

"Lại thêm một người đi vào!"

"Không tốt, mau cướp huyết vụ!"

Trong lúc mọi người ở đây đang khiếp sợ, Diệp Tố Tố cùng Liễu Hoan Nhi không có nửa điểm khách khí, một hơi liền thu đi sáu thành huyết vụ!

Nhìn hai nữ tử bị sương mù dày đặc bao vây, Liễu Thanh không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.

Huyết vụ này có thể trực tiếp tăng lên lực lượng huyết mạch, hắn cũng vô cùng cần.

"Ha ha, không hổ là đệ tử của Nhạc huynh, tốc độ này quả nhiên là ngạo tuyệt quần hùng!"

Bạch Trạch lúc này cười tán dương nói.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, kim quang vừa rồi chính là đệ tử của Lam Vương!

"Được rồi, các ngươi cũng thấy đấy, muốn đi vào cánh cửa đồng đỏ thứ hai, thu hoạch cơ duyên trong Thánh Điện, nhất định phải dung hợp hai loại Chân Linh huyết mạch trở lên trước.

Sau khi bản vương pháp môn tương quan sẽ truyền xuống, các ngươi trở về chuẩn bị sẵn sàng là được."

Hiện tại để mọi người tu luyện bí pháp hiển nhiên đã không kịp, bất quá Bạch Trạch cũng không cảm thấy đáng tiếc, dù sao hắn còn phải chọn người này.

"Bạch Trạch tiền bối, không biết vãn bối có thể thử một lần không?"

Lúc này Hàn Lập phi độn lên, chắp tay về phía Bạch Trạch nói.

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía gã, đều mang vẻ khinh thường.

"Hàn tiểu hữu, ngươi mặc dù cũng dung hợp Chân Linh huyết mạch, nhưng cũng không phải là người trong Man Hoang ta, rất khó có thể chịu đựng được Man Hoang Thánh Hỏa thiêu đốt, vẫn là không nên mạo hiểm."

Bạch Trạch xoay chuyển ánh mắt, mở miệng khuyên can.

"Sống chết có số, vãn bối nguyện ý liều một lần.

Nếu tiền bối cho phép, vãn bối nguyện dâng lên công pháp sở tu!"

Hàn Lập lại chắp tay lần nữa, thái độ cực kỳ kiên quyết.

"Được, vậy bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội.

Nhớ kỹ, không chịu nổi thì mau cầu cứu, bản vương sẽ cứu ngươi một mạng!"

Bạch Trạch cũng không quan tâm Hàn Lập có thể đi vào hay không, lão chỉ để ý Hàn Lập có thể dung hợp nhiều loại Chân Linh huyết mạch bí thuật.

"Đa tạ tiền bối!"

Tạ ơn Bạch Trạch xong, Hàn Lập không lãng phí thời gian, trực tiếp thi pháp biến ra ba đầu sáu tay Niết Bàn chân thân, mười hai loại Chân Linh khí tức cũng bộc phát ra.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Hàn Lập sải bước xông vào trong biển lửa màu vàng, kêu thảm đụng vào cánh cửa lớn xích đồng thứ hai.

Theo mười hai đạo hư ảnh Chân Linh nhanh chóng dung nhập vào cửa lớn màu đồng đỏ, sáu cánh tay Hàn Lập cùng nhau dùng sức, trực tiếp đẩy ra một khe hở rộng hơn so với khe cửa đồng đỏ lúc trước.

Độn quang chợt lóe, Hàn Lập nhân cơ hội độn nhập vào trong đó, mà cửa lớn kia cũng lại lần nữa tự đóng lại.

Lần này huyết vụ phun ra đặc biệt nhiều, tự nhiên cũng khiến cho mọi người tranh đoạt kịch liệt hơn.

Tuy không thể trực tiếp ra tay nhưng thủ đoạn tranh đoạt cũng cực kỳ phong phú, trong lúc nhất thời quảng trường huyết sắc vô cùng náo nhiệt, phảng phất đang tổ chức thịnh yến.

"Gần đủ rồi."

Lạc Hồng trong lòng khẽ động, thoáng tiến về phía trước một bước, ẩn vào trong huyết vụ bao phủ hai người Diệp Tố Tố, thoáng cái không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, Thiên Ngoại vực cũng đang xảy ra một ít biến hóa.