Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu

Chương 5. Trở Thành Phản Diện "Tạp Nham", Vừa Mở Màn Đã Gặp Top Ác Ma Mị Hoặc (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trần Mặc lắc đầu nói: “Dùng độc để lại dấu vết quá rõ ràng, ngươi chưa đến mức ngu xuẩn như vậy, nếu không cũng chẳng tốn công sức lớn thế, trước dùng tiếng đàn mê hoặc, sau lại dùng hình nhân giấy để dẫn dụ ta.”

Kế hoạch này có thể nói là hoàn hảo không tì vết.

Tiền thân đến chết vẫn bị lừa gạt, cứ nghĩ mình và Cố Mạn Chi lưỡng tình tương duyệt, tình sâu nghĩa nặng, thực chất vẫn luôn yêu đương với một người bằng giấy.

Đau, quá đau rồi.

“Chẳng qua chỉ là vài trò đùa giỡn tình tứ thôi.”

Ánh mắt Cố Mạn Chi lúng liếng, giọng nói quyến rũ khiến người ta mềm nhũn cả xương cốt: “Hai nô gia cùng hầu hạ quan nhân, chẳng phải sẽ sung sướng gấp đôi ư?”

Trần Mặc: “?”

Nghĩ vậy, hình như cũng có lý…

Khụ, nữ nhân thối tha, dám phá hoại đạo tâm của ta!

Suýt nữa thì quên mất, Cố Mạn Chi là Thiên Tiên Cực Âm Sát Thể, cốt cách trời sinh đã mị hoặc.

Đến khi thể chất đại thành, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, được xưng là “Ác Ma Mị Hoặc số một của Tuyệt Tiên”, còn cường điệu hơn cả vị sư tôn yêu nữ của nàng!

Đối mặt với nữ nhân này, nhất định phải dốc hết mười hai phần tinh thần, sơ suất một chút thôi là sẽ bị dắt mũi đi vào ngõ cụt!

Trần Mặc tập trung tinh thần, ngữ khí lạnh đi vài phần: “Vậy Phệ Tâm Cổ cũng coi là trò đùa giỡn nhỏ thôi sao?”

Cố Mạn Chi nghi hoặc nói: “Phệ Tâm Cổ gì cơ?”

Trần Mặc cười khẩy: “Lúc này còn giả ngây giả dại? Cơ Liên Tinh bảo ngươi làm gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết?”

Nghe cái tên “Cơ Liên Tinh”, Cố Mạn Chi rợn người, cổ tay khẽ run, ấm trà rơi xuống đất.

Rắc!

Thân ấm vỡ tan, trà văng tung tóe!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, một luồng hàn ý chạy dọc sống lưng lên đến sau gáy.

Hoảng sợ, kinh hãi, không thể tin nổi…

Ngay cả người thâm trầm như nàng, nhất thời cũng mất bình tĩnh!

“Có thể nói ra tên sư tôn, chứng tỏ hắn đã sớm biết thân phận của ta!”

“Chẳng lẽ Ngọc U Hàn phái hắn đến? Bên ngoài đã bố trí thiên la địa võng, chuẩn bị giăng bẫy bắt rùa trong chum?”

Nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của nữ nhân kia, Cố Mạn Chi không khỏi rùng mình.

Nếu rơi vào tay nàng ta, chỉ sợ là cầu sống không được, cầu chết không xong!

Trong lúc nàng tâm thần chấn động, ánh mắt Trần Mặc chợt lóe lên.

Chính là lúc này!

Chụm ngón tay như đao, hung hãn chém xuống!

Sát khí vừa tản ra, Cố Mạn Chi đã giật mình.

Nàng phản ứng cực nhanh, vung tay áo, từng làn khói xanh lượn lờ, nhanh chóng tạo thành một mặt gương cổ màu xanh trước người.

Đao chưởng bổ vào mặt gương, gợn lên từng lớp sóng.

Kình lực cuồn cuộn như trâu đất xuống biển, bị hấp thu hóa giải hoàn toàn.

Trần Mặc đã sớm đoán trước điều này, trở tay bổ ra chưởng thứ hai, lực đạo còn mạnh hơn trước.

Chưởng thứ ba, chưởng thứ tư…

Mỗi chưởng một khắc liệt hơn, hung hãn hơn, tàn nhẫn hơn!

Mặt gương như sóng nước cuộn trào, gợn sóng càng lúc càng dày đặc, gương cổ bắt đầu rung động dữ dội.

Cho đến khi chưởng thứ tám bổ ra, kình lực đã tăng hơn mười lần!

Khả năng hóa giải của gương cổ đạt đến cực hạn, phát ra một tiếng kêu ai oán chói tai, dưới cái nhìn kinh hãi của Cố Mạn Chi, vỡ tan từng mảnh, hóa thành khói xanh tiêu biến!

Bàn tay bị ngọn lửa nóng bỏng bao phủ xuyên qua làn khói, không lệch chút nào chém thẳng vào ngực nàng!

Bốp!

Kèm theo tiếng xương cốt đứt gãy giòn tan, Cố Mạn Chi phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường!

Cả căn phòng dường như đều rung lên một tiếng!

Trong chớp mắt, cục diện đã hoàn toàn đảo ngược!

...

“Ngươi còn gì muốn nói không?”

Trần Mặc nghịch nghịch chén trà, giọng điệu thản nhiên.

Cố Mạn Chi tựa lưng vào tường, bầu ngực phập phồng không ngừng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dính máu, như hoa lan bị tàn úa, ngọc báu bị gãy nát, khiến người ta nhìn vào mà lòng thương xót.

Nàng thở một hơi, cười khổ lắc đầu: “Xem ra Trần công tử giấu mình còn sâu hơn ta… Ta không có gì để nói, muốn giết hay muốn lóc thịt, tùy ngươi xử trí.”

Nói xong, nàng nhắm mắt lại như đã chấp nhận số phận.

Bàn tay trái giấu sau lưng âm thầm nắm chặt một lá ngọc phù.

Trong đó khắc ghi đạo pháp “Hoàng Lôi Chú”, uy lực tương đương với một đòn toàn lực của thuật sĩ ngũ phẩm, chỉ cần một tia khí cơ kích hoạt, liền có thể xóa sổ mọi thứ trong căn phòng này.

Bao gồm cả chính nàng.

Nàng thà ngọc đá cùng tan, cũng không chịu bó tay chịu chết!

“Sư tôn, xin lỗi đệ tử vô năng, đã phụ lòng tin tưởng của người, nếu có kiếp sau…”

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai:

“Nói với Cơ Liên Tinh, đừng có dại dột mà khiêu khích nương nương, bằng không thiên hạ Cửu Châu này dù có rộng lớn đến mấy, cũng tuyệt đối không có chỗ cho nàng ta dung thân!”

“Giữa ngươi và ta, ân oán đã xóa, từ nay không còn liên can gì nữa, lần sau ngươi sẽ không có may mắn như vậy đâu.”

“…Ừm?”

Cố Mạn Chi ngước mắt nhìn.

Trần Mặc đã xoay người bước ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng cao ngạo kia, nàng ngây người thật lâu, thất thần.

...

“Đáng tiếc, suýt chút nữa thì giết được nàng ta.”

Trần Mặc mặt mày âm trầm, một đường đi thẳng ra cửa chính.

Sở dĩ tha cho Cố Mạn Chi, không phải hắn lòng dạ mềm yếu, mà thật sự là có lòng lại không có lực.

Tám chưởng vừa rồi, đã rút cạn toàn bộ chân khí trong người hắn.

Xích Viêm Bát Trảm, võ kỹ địa giai thượng phẩm.