Ta Thật Không Nghĩ Hạ Cờ Vây!

Chương 34. Thiếp Mục và Thẩm Dịch

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngày thứ hai.

Du Thiệu vừa đến phòng học, liền phát hiện tên nhóc Chu Đức này có chút không ổn, cứ toe toét miệng cười ngây ngô ở đó.

"Lão Chu, ngươi lên cơn động kinh à?" Du Thiệu hỏi.

"Ngươi có thể nói lời nào dễ nghe hơn không?"

Chu Đức trợn trắng mắt, sau đó cười hì hì nói: "Ta nói cho ngươi hay, sau trận chiến ngày hôm qua, giờ ta lại là một Bạch Kim cao quý rồi."

Du Thiệu kinh hãi: "Thật hay giả?"

Cái đội báo thủ này mà cũng có ngày lên hạng được à?

"Hôm qua ngươi không có ở đây, bọn ta cứ thắng mãi."

Chu Đức dương dương đắc ý nói: "Cho thấy trước đây toàn là do ngươi tạ, không có ngươi, ta đã sớm lên Kim Cương rồi."

"Các ngươi lấy tiền đâu ra mà thuê người cày hộ thế?" Du Thiệu mở miệng hỏi.

"Ý gì? Không thuê, dùng thực lực để lên hạng đấy."

Du Thiệu chăm chú nhìn Chu Đức, trên mặt viết đầy vẻ không tin.

Nhìn thấy biểu tình của Du Thiệu, Chu Đức nổi giận đùng đùng, nói: "Lão Du, bảo ta học được cờ vây ngươi không tin, bảo ta lại lên Bạch Kim ngươi vẫn không tin, ngươi xem thường huynh đệ này đến thế à? Không muốn thấy huynh đệ khá lên đúng không?"

"Ta cũng có nói không tin đâu."

Du Thiệu lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, nói: "Hôm qua ta đã nói ta tin ngươi có thể học được cờ vây rồi còn gì?"

"Đó là bộ dạng tin tưởng của ngươi đấy à?!"

"Chẳng lẽ không phải?"

"Phải không!"

Du Thiệu vốn muốn nghiêm túc gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Chu Đức mình đầy cơ bắp lại ngồi ngay ngắn chơi cờ vây, hắn lại không nhịn được cười, cuối cùng không nén nổi mà bật cười thành tiếng.

"Ngươi cứ chờ đấy cho ta!"

Chu Đức cảm thấy bị sỉ nhục, hắn vốn đã định từ bỏ cuốn《Cờ Vây Nhập Môn Ba Mươi Tám Bài Giảng》khó nuốt kia rồi, nhưng lúc này lại lập tức nổi giận, rút sách từ trong bàn học ra.

"Chờ ta học xong cờ vây, đến lúc đó sẽ giết ngươi phải gọi ta là cha!" Chu Đức vừa lật sách, vừa hung tợn nói.

"Thật hay giả, huynh đệ, chơi lớn vậy sao?"

Du Thiệu làm ra vẻ lo lắng, khuyên nhủ: "Huynh đệ tốt, trí thông minh của ngươi ta trước giờ không hề phủ nhận, nhưng ta nói thật này, hay là ngươi cứ đặt một mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như kiếm một trăm triệu chẳng hạn?"

"Ngươi cứ chờ đấy, ngươi căn bản không biết trình của Thẩm Dịch đất Giang Lăng này đâu." Chu Đức hừ lạnh một tiếng.

"Thẩm Dịch?"

Du Thiệu ngẩn người, hỏi: "Đó là ai?"

"Ngươi không biết Thẩm Dịch?"

Câu nói này của Du Thiệu cũng làm Chu Đức ngớ người, Chu Đức trợn tròn mắt, kinh hãi nói: "Lão Du, uổng công ta suýt nữa đã tin ngươi biết chơi cờ vây, ngươi vì điểm hạnh kiểm mà đến mạng cũng không cần nữa à!"

"Ta biết chơi mà."

Du Thiệu có chút buồn bực: "Sao nào, biết chơi cờ vây là phải biết ông ta à?"

"Tất nhiên rồi, đó là Kỳ Thánh đó huynh đệ!"

Chu Đức giơ cuốn《Cờ Vây Nhập Môn Ba Mươi Tám Bài Giảng》trong tay lên, nói: "Ngay cả ta mới học cờ vây cũng biết Thẩm Dịch, ta hỏi ngươi, ngươi có biết thiếp mục không?"

"Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?"

Du Thiệu vẻ mặt kỳ quái gật gật đầu, nói: "Tất nhiên là biết rồi."

"Ngươi biết thiếp mục, nhưng không biết Thẩm Dịch? Điều đó không thể nào!"

Chu Đức có chút không tin, hỏi: "Vậy ngươi nói xem, thiếp mục là gì?"

"Trong cờ vây, vì quân đen đi trước nên chiếm ưu thế nhất định, do đó để công bằng, khi ván cờ kết thúc, quân đen cần phải bù lại cho quân trắng một số mục nhất định, nên gọi là thiếp mục, cũng gọi là thiếp tử."

Du Thiệu nói: "Ví dụ thiếp mục là bảy mục rưỡi, vậy thì khi ván cờ kết thúc, nếu quân trắng được năm mươi mục, thì quân đen phải cần ít nhất năm mươi tám mục mới được tính là thắng."

Nói xong, Du Thiệu đột nhiên sững sờ.

Đúng rồi, thế giới này thiếp mục là bao nhiêu nhỉ?

Vấn đề này Du Thiệu thật sự không rõ, hai ván cờ của hắn và Trịnh Cần, hắn đều đánh theo quy tắc thiếp mục bảy mục rưỡi, dù sao theo quy tắc cờ vây kiếp trước, thiếp mục chính là bảy mục rưỡi.

Số mục này cũng là con số công bằng nhất được công nhận sau vô số trận thực chiến của các cao thủ.

"Ngươi thật sự biết à?"

Chu Đức có chút khó hiểu: "Vậy thì ngươi không thể không biết Thẩm Dịch chứ? Dù sao sách cũng nói, quy tắc thiếp mục này chính là vì Thẩm Dịch mới ra đời mà!"

"Ồ?"

Du Thiệu khẽ nhíu mày, hỏi: "Là sao?"

"Sách nói, hơn một trăm năm trước, cờ vây không có quy tắc thiếp mục, mà Thẩm Dịch chính là kỳ thủ sinh ra ở thời đại đó."

Chu Đức nghĩ ngợi rồi nói: "Hắn từ nhỏ học cờ, cả đời si vì cờ, sau khi học thành tài liền quét ngang kỳ đàn đương thời."

"Thẩm Dịch thời trẻ từng thua cờ, nhưng về sau, khi hắn hai mươi ba tuổi, kỳ nghệ đại thành, thì bất luận cầm quân đen hay trắng, cũng chưa từng thua thêm một ván nào nữa."

"Sau đó, hắn cảm thấy tịch mịch, cái tịch mịch của kẻ không có đối thủ, vì vậy để tìm lấy một lần bại, hắn đã đề ra chế độ thiếp mục, nói rằng quân đen khai cuộc chiếm ưu thế, nên phải thiếp bốn mục rưỡi."

Nói đến đây, Chu Đức lắc đầu, chép miệng: "Độc Cô Cầu Bại, chậc chậc, cái màn ra vẻ này của hắn đúng là tuyệt diệu."

Du Thiệu ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, không xen lời.

Chu Đức ngừng một lát rồi nói tiếp: "Sau đó Thẩm Dịch rộng mời danh thủ thiên hạ, đấu cờ vây theo luật thiếp mục, nói rằng hắn cầm quân đen, chỉ cần có người cầm quân trắng thắng được hắn, hắn nguyện dâng hết toàn bộ gia sản."

"Tin này vừa truyền ra, lập tức cả thế gian chấn động, vô số danh thủ cờ vây hoặc vì danh, hoặc vì lợi, đều ứng lời mời đến cùng Thẩm Dịch đối cục, nhưng ngươi có biết kết quả thế nào không?"