Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Du Thiệu rất nhanh đi tới hành lang, dừng lại trước mặt Lý Khang, gọi một tiếng: "Thầy Lý."
Lý Khang khẽ gật đầu, dùng một ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời để nhìn Du Thiệu.
Đó là một ánh mắt phức tạp, trong kinh ngạc lại mang theo vui mừng, trong vui mừng lại có chút bất ngờ, trong bất ngờ lại mang theo hoài nghi...
Lý Khang mấp máy môi, do dự một chút, vẫn giả vờ bình tĩnh mở miệng hỏi: "Ngươi chơi cờ vây giỏi như vậy, đã chơi bao lâu rồi?"
Trước đó khi Du Thiệu tìm hắn đăng ký Xa Luân Chiến cờ vây, hắn đã rất ngạc nhiên, không ngờ Du Thiệu lại biết chơi cờ vây.
Nhưng mà, lúc đó Lý Khang cũng chỉ nghĩ Du Thiệu có lẽ chỉ biết chơi cờ vây mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng, Du Thiệu lại có thể thắng được Ngô Thư Hành.
Dù là Xa Luân Chiến chấp hai quân, nhưng, đó dù sao cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp!
Thực ra trước đó nếu trong lớp có học sinh khác tình nguyện đăng ký tham gia Xa Luân Chiến, hắn rất có thể sẽ không để Du Thiệu lên sân khấu, mà để người khác lên, cho dù Du Thiệu là người đăng ký đầu tiên.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, Du Thiệu dù có biết chơi cờ vây, cũng không giống người có thể chơi giỏi.
Chính vì sự tương phản mạnh mẽ này, đã khiến tâm trạng của Lý Khang vô cùng phức tạp.
"Cũng được một thời gian rồi."
Du Thiệu mở miệng trả lời, có chút không hiểu tại sao Lý Khang lại gọi mình ra ngoài, chỉ để hỏi những chuyện này?
Lý Khang nhìn ra sự nghi hoặc của Du Thiệu, vốn định giải thích, nhưng cuối cùng lại nuốt lời trở về, chỉ ngắn gọn nói: "Ngươi đi theo ta."
Nói xong, Lý Khang liền xoay người rời đi.
Du Thiệu sững sờ một chút, sau khi hoàn hồn lại, lập tức đi theo sau lưng Lý Khang.
Vốn Du Thiệu tưởng Lý Khang định đưa mình đến văn phòng giáo viên, nhưng rất nhanh Du Thiệu đã biết là không phải, vì văn phòng giáo viên ở ngay tầng này, mà Lý Khang lại dẫn hắn đi thẳng xuống lầu.
Rất nhanh, Lý Khang dẫn Du Thiệu, dừng lại trước cửa văn phòng hiệu trưởng.
"Vào đi, hiệu trưởng có việc tìm ngươi."
Lý Khang quay đầu nhìn về phía Du Thiệu, mở miệng giải thích một câu.
"Hiệu trưởng tìm ta?"
Du Thiệu chớp mắt, rồi bước lên phía trước, gõ cửa phòng hiệu trưởng.
"Vào đi."
Rất nhanh, trong phòng hiệu trưởng đã vang lên tiếng của hiệu trưởng.
Du Thiệu vừa định đẩy cửa vào thì phát hiện Lý Khang vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi nghi hoặc nói: "Thầy Lý, thầy... không vào sao?"
"Hiệu trưởng tìm ngươi, chứ có tìm ta đâu."
Lý Khang liếc Du Thiệu một cái, rồi quay người rời đi.
Du Thiệu lúc này mới hiểu ra, thì ra thầy Lý chỉ là người truyền lời.
"Hiệu trưởng tìm ta có việc gì?"
Du Thiệu có chút không hiểu, đẩy cửa ra, bước vào phòng hiệu trưởng.
Vừa bước vào phòng hiệu trưởng, Du Thiệu đã thấy trong phòng ngoài hiệu trưởng ra còn có Từ Tử Tuyền và bốn học sinh khác vừa tham gia xa luân chiến.
Còn có một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã, cũng đang đứng trong phòng hiệu trưởng.
Y hẳn là giáo viên của trường, Du Thiệu từng thấy ở trường mấy lần, nhưng không biết y dạy môn gì, cũng không biết dạy khối mấy, tóm lại không phải khối Mười.
Thấy Du Thiệu bước vào, tức thì, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn vào người Du Thiệu, ngay cả Từ Tử Tuyền cũng quay đầu lại, nhìn Du Thiệu một lát rồi mới thu hồi ánh mắt.
"Là bạn học Du à."
Hiệu trưởng nhìn Du Thiệu, đôi mắt cười híp lại, vui vẻ mở miệng nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta đang chờ ngươi đây."
Chờ ta?
Du Thiệu đến giờ vẫn không biết hiệu trưởng tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì, có chút khó hiểu nhìn hiệu trưởng.
"Ha ha."
Hiệu trưởng nhìn Từ Tử Tuyền, lại nhìn Du Thiệu, tâm trạng bỗng nhiên khoan khoái lạ thường, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Ông vốn mời Ngô Thư Hành về trường tổ chức tọa đàm cờ vây, mục đích là để khích lệ các học sinh, đặc biệt là ba học sinh sắp đại diện cho trường cấp ba số một Giang Lăng đi tham gia giải cờ vây cấp ba.
Ông hy vọng ba người này có thể qua trận xa luân chiến này mà biết nhục dũng tiến, trong giải cờ vây cấp ba sắp tới giành được thành tích tốt.
Nhưng ông vạn lần không ngờ...
Khóa này lại có hai tân sinh lớp Mười, vậy mà trong xa luân chiến đều đã hạ thắng Ngô Thư Hành!
Trường cấp ba số một Giang Lăng lần này...
Coi như là nhặt được của báu rồi!
Dùng cách nói của tiểu thuyết huyền huyễn, đó chính là —— tông môn chúng ta, có rồng xuất hiện!
Hiệu trưởng cười tủm tỉm mở miệng nói: "Bây giờ người đã đông đủ, ta cũng nói thẳng."
"Tháng sau, giải cờ vây cấp ba thường niên sẽ bắt đầu, mấy khóa gần đây, thành tích của trường chúng ta đều không được lý tưởng cho lắm."
Nghe những lời này, một học sinh khối Mười Một và hai học sinh khối Mười Hai có mặt ở đó đều lộ vẻ ảm đạm, lặng lẽ cúi đầu.
Năm ngoái chính họ đã đại diện cho trường cấp ba số một Giang Lăng tham gia giải cờ vây, nhưng thành tích cuối cùng... không lý tưởng lắm thật ra đã là cách nói dễ nghe rồi.
"Mà giải cờ vây cấp ba năm nay, trường chúng ta là chủ nhà, cho nên ta hy vọng có thể giành được thành tích tốt, mang vinh dự về cho trường chúng ta."
Hiệu trưởng nhìn ba học sinh kia, mở miệng nói: "Mà trong trận xa luân chiến trước đó, bạn học Du Thiệu, bạn học Từ Tử Tuyền, và cả bạn học Chung Vũ Phi, thực lực của ba người họ là điều mọi người đều thấy rõ."
"Đương nhiên, các ngươi đánh cũng rất tốt, chỉ là vẫn còn không gian tiến bộ, vì vinh dự chung của trường chúng ta, ta muốn để họ thay thế các ngươi, tham gia giải cờ vây cấp ba lần này, các ngươi thấy thế nào?"