Ta Thật Không Nghĩ Hạ Cờ Vây!

Chương 61. Khoảng cách xa vời vợi

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Mới đi được bao nhiêu nước mà sao quân Đen đã có cảm giác rơi vào thế yếu rồi?"

Lúc này sắc mặt Vương Duệ cũng trở nên vô cùng khó coi, y chăm chú nhìn bàn cờ.

"Tại sao có thể như vậy?"

Hắn khó mà lý giải nổi, vì sao thế cục ván cờ lại rơi vào tình cảnh này, y nghiến chặt răng, lại lần nữa đặt quân cờ xuống.

"Phải mau chóng xoay chuyển cục diện, nếu không sẽ xong đời!"

Cạch!

Cột mười hàng mười bảy, Kẹp!

"Công vào rồi?"

Du Thiệu bình tĩnh nhìn bàn cờ, chỉ suy tư một chút rồi lại kẹp quân cờ ra, nhẹ nhàng đặt xuống.

"Trấn?"

Sắc mặt Vương Duệ biến đổi, có chút khó tin: "Lại đi vào chỗ này?"

"Đòn tấn công của ta hắn mặc kệ, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của đám quân Trắng bên kia, mà chọn phân thắng bại ở đây!"

Vương Duệ cắn chặt răng hơn, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới từ trong hộp cờ kẹp ra quân cờ, nhanh chóng đặt xuống!

Quân cờ, không ngừng rơi xuống bàn.

Ván cờ từ khai cuộc, lặng lẽ chuyển sang trung cuộc.

Mà khi ván cờ không ngừng tiếp diễn, Trần Gia Minh đang quan chiến ở bên cạnh, bỗng cảm thấy có chút khô miệng đắng lưỡi.

"Ván cờ này của Vương Duệ, đi không tệ, gần như không có sai sót gì, thậm chí có thể nói là đi rất tốt, nhưng, đứa trẻ tên Du Thiệu kia, lại đi còn tốt hơn!"

"Quá kinh người!"

"Từ khi quân Trắng bắt đầu chiếm ưu thế, liền nhanh chóng khuếch đại ưu thế đó, với tư thế như bẻ cành khô, ngang ngược kéo quân Đen vào tiết tấu của mình, sau đó nhanh chóng bành trướng ngoại thế!"

"Thế cục bây giờ, quả thực phức tạp kịch liệt, nhưng, bên tạo ra Đại Tuyết Băng, lại phảng phất là quân Trắng, còn quân Đen ngược lại bị quân Trắng cuốn theo!"

"Quân Đen, e là, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!"

Nghĩ đến đây, Trần Gia Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu, dời ánh mắt từ bàn cờ, sang khuôn mặt của Du Thiệu.

Thế nhưng, sau khi thấy vẻ mặt của Du Thiệu lúc này, Trần Gia Minh không khỏi hơi sững sờ.

Vẻ mặt Du Thiệu không chút gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn bàn cờ, tựa như không có bất kỳ cảm xúc nào, lại khiến người ta cảm thấy một áp lực khổng lồ một cách khó hiểu.

Nhưng điều này lại càng khiến Trần Gia Minh cảm thấy chấn động.

"Không ngờ... là loại vẻ mặt này?"

Dù bây giờ bên chiếm ưu thế là quân Trắng, nhưng đối mặt với thế cục căng thẳng phức tạp lúc này, đại đa số kỳ thủ e rằng vẫn sẽ bất giác nhíu mày, suy tư về ván cờ.

Mà vẻ mặt này của Du Thiệu, Trần Gia Minh chỉ từng thấy trên ti vi, trong những ván đấu của các cao thủ kia.

Bình tĩnh đến cực độ.

Phảng phất như, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của họ, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không thể khiến họ có một tia dao động, họ đã tính toán rõ ràng thế cục, đã nhìn thấy được tàn cuộc.

Quân cờ, vẫn không ngừng rơi xuống.

Quân Đen rất ngoan cường chống đỡ, nhưng đòn tấn công của quân Trắng lại không một chút nóng vội, công kích vừa chuẩn xác lại độc địa, không lưu một tia tình cảm.

Cuối cùng, lại qua hơn mười nước cờ nữa.

Du Thiệu nhìn bàn cờ, lại kẹp một quân cờ ra.

Cạch.

Cột chín hàng mười ba, Nhòm!

Thấy nước cờ này, Vương Duệ đã đưa tay vào hộp cờ, đang chuẩn bị kẹp quân cờ ra thì bỗng buông thõng tay.

Trần Gia Minh im lặng không nói nhìn ván cờ.

"Kết thúc rồi..."

"Nước Nhòm này, đã đánh tan hoàn toàn hình cờ của quân Đen..."

Trần Gia Minh ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Lúc hắn vừa đến, là năm giờ rưỡi, khi đó ván cờ mới vừa bắt đầu.

Mà bây giờ, là năm giờ bốn mươi lăm.

Cho nên, chỉ dùng vỏn vẹn mười lăm phút, ván cờ vừa đến trung cuộc, đã kết thúc.

Vương Duệ ngơ ngác nhìn bàn cờ, hồi lâu sau mới cúi đầu, dùng giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Ta... thua rồi."

"Đa tạ chỉ giáo."

Du Thiệu đứng dậy, mới phát hiện Trần Gia Minh không biết từ lúc nào đã đến phòng sinh hoạt.

"Trần lão sư, ta đi vệ sinh một lát." Du Thiệu mở miệng nói.

Trần Gia Minh nhìn Du Thiệu, nhẹ nhàng gật đầu.

Rất nhanh, Du Thiệu liền rời khỏi phòng sinh hoạt.

Vương Duệ nhắm mắt, không nói một lời, thân thể cũng đang khẽ run rẩy.

Một cảm giác tuyệt vọng tên là bất lực bao trùm lấy lòng hắn, hắn thậm chí không nhấc nổi quân cờ, tất cả lòng tự tôn đều bị ván cờ này đánh cho tan nát không còn một mảnh.

Trước khoảng cách xa vời vợi này, sự cố gắng của hắn, sự không cam lòng của hắn... tất cả đều trở nên thật nực cười.

Trần Gia Minh lặng lẽ thở dài, vỗ nhẹ lên vai Vương Duệ.

Thân thể Vương Duệ run lên, mở đôi mắt mờ mịt, thấy Trần Gia Minh, sắc mặt càng thêm ảm đạm vài phần.

"Trần lão sư, để ngươi thất vọng rồi..."

Vương Duệ thấp giọng nói: "Ta, ta... xin lỗi."

"Căn bản hoàn toàn không phải là đối thủ... Ta quá yếu, quả thực không cùng một đẳng cấp, phảng phất... phảng phất như bị nhìn thấu hoàn toàn."

Giọng Vương Duệ có chút run rẩy: "Ta thậm chí cảm thấy, ta căn bản không thể ép hắn dùng hết toàn lực, ta không hề có sức chống trả, mọi sự giãy giụa kháng cự đều như một trò cười..."

"Hoàn toàn, hoàn toàn xa không thể với tới..."

...

Nói đến những lời cuối cùng, giọng Vương Duệ càng lúc càng yếu ớt, y cúi đầu, có chút không dám nhìn Trần Gia Minh.

Trần Gia Minh đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, năm ngoái hắn lại thảm bại tại giải đấu cờ vây, nay khổ luyện một năm, đang chuẩn bị trổ hết tài năng ở giải đấu năm nay, lại bị yêu cầu thay người.