Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngô Hùng dừng một chút, rồi nói:

- Ta cho đám người các ngươi biết, tinh cảnh của đại ca ở Tương Dương rất không ổn, thực sự rất không ổn. Bởi vì chúng ta là đạo tặc, ở bất cứ đâu cũng không ai để mắt tới chúng ta, đại ca thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Tương Dương.

Ngô Hùng nói tựa như châm ngòi nổ, nổ vang giữa hơn tám trăm người. Dựa nào lối suy nghĩ của bọn họ, đại ca là anh hùng, là đại hào kiệt, đi tới bất cứ đâu cũng không thể không được khoản đãi rượu thơm thịt ngọt, từ khi nào bị đối đãi như vậy?

- Chết tiệt, Lưu Biểu không phải kẻ thất lễ, thế nhưng lại đối đãi với đại ca như vậy, ta sẽ đi chém chết y.

- Đúng vậy, chúng ta sẽ lập tức tới Tương Dương làm thịt Lưu Biểu.

- Bất kể khi nào đại ca còn ở Tương Dương, chúng ta trước hết sẽ đón đại ca ra.

- Chúng ta không đi Tương Dương, để đại ca trở về đi. Chúng ta muốn sống như trước đây, tự do tự tại thật tốt, không muốn làm gì cũng phải nhìn ánh mắt kẻ khác.

Vào lúc này, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.

- Im miệng!

Tiếng gầm lớn khiến hơn tám trăm người kia nhất thời yên tĩnh trở lại, nhưng lửa giận trong mắt bọn họ vẫn chưa tắt.

Sắc mặt Ngô Hùng âm trầm nhìn phía dưới, nói:

- Các ngươi biết chúng ta trong mắt người khác là cái gì không? Không phải đại anh hùng, không phải đại hào kiệt, mà là đạo tặc. Đại ca vì cái gì phải đến Tương Dương, chính vì muốn chúng ta rũ bỏ khỏi thân phận đạo tặc, làm người đường đường chính chính, không phải trốn đông nấp tây như trước đây. Trong các ngươi có thể có một số người nói làm đạo tặc thì đã sao, nhưng các ngươi có nghĩ không, các ngươi làm đạo tặc, con cháu các ngươi biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đi theo các ngươi cùng nhau làm đạo tặc? Chẳng lẽ các ngươi muốn con cháu các ngươi làm người không nhà?

Ngô Hùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói tiếp:

- Thời loạn đã tới, tuy bây giờ còn chưa lan tới chúng ta, nhưng sớm muốn gì cũng ảnh hưởng tới chúng ta, dựa vào những người chúng ta làm sao có thể sống giữa thời loạn?

Tô Phi nhìn đám người phía dưới lặng lẽ không nói gì, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng kính trọng Ngô Hùng hơn vài phần. Trước kia y tông trọng Ngô Hùng là nhiều, không có kính trọng. Nhưng hôm nay y ngẫm lại lại toát mồ hôi lạnh. Nếu không cóNgô Hùng đám người kia đến Tương Dương không gây loạn mới lạ.

- Đại ca vì chúng ta ở Tương Dương nén giận chịu nhục. Nếu không phải cuối cùng có đại công tử nói giúp thay đại ca, không chừng đại ca đã bị đuổi ra khỏi Tương Dương. Nếu các ngươi thông cảm cho đại ca vậy hãy yên ắng một chút, nếu ai cảm thấy như vậy không tốt, các ngươi có thể rời đi, ta không ép, ta nghĩ đại ca cũng sẽ đồng ý.

Ngô Hùng nói xong nhìn về phía mọi người.

Ngô Hùng đợi một hồi thấy không ai nói gì, lại nói:

- Nếu không có ai, vậy đến Tương Dương hãy yên ắng một chút cho ta, nếu ai dám gây phiền toái đến đại ca, gây phiền toái đến đại công tử, Ngô Hùng ta là người đầu tiên không tán thành. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không nói tình huynh đệ.

- Xuất phát.

Tám trăm người dưới sự dẫn dắt của Tô Phi và Ngô Hùng tiến về phía thành Tương Dương, chỉ là không hăng hái như vừa nãy, nhưng sắc mặt mỗi người đều kiên nghị thêm vài phần.

. . . .

Tại phòng nghị sự.

Khi Lưu Kỳ đến, đã có vài người tới trước. Bao gồm Thái Thú Chương Lăng, Phàn Đình Hầu Khoái Việt, thống lĩnh Phi Hổ Quân Vương Uy, Tòng Sự Lang Trung Hàn Tung, Mạc Liêu Bàng Quý, Biệt Giá Lưu Tiên, còn có đám người Tống Trung, Lý Khuê. . .

Những người này đều là nhân vật thượng tầng dưới trướng Lưu Biểu, nhưng Lưu Kỳ chỉ quen biết đám người Lý Khuê. . .

Nhân lúc Lưu Biểu chưa tới, Lưu Kỳ tiến lên hành lễ với Vương Uy nói:

- Lần trước Mông Tướng Quân cứu giúp ta, vẫn chưa có dịp cảm tạ, mong tướng quân đừng trách.

Vương Uy thấy Lưu Kỳ biết lễ nghĩa, khuôn mặt uy nghiêm nhếch lên vẻ tươi cười, nói:

- Đó là chức trách của ta, đại công tử không cần cảm tạ, huống hồ trị an trong thành Tương Dương do ta quản lý, đại công tử bị ám sát trong thành Tương Dương, đây chính là trách nhiệm của ta. Nói cho cùng là ta sơ suất, vì thế ta phải bồi tội mới đúng.

Lưu Kỳ thấy Vương Uy nói năng cẩn thận, nhận lỗi về mình, liền nói:

- Tướng quân sao có thể nói vậy, thành Tương Dương lớn như vậy, khó có thể quản lý hết. Lần này chỉ là vài tên đạo tặc tép riu, tướng quân đâu có tội gì? Mấy năm nay nếu không có tướng quân, thành Tương Dương cũng sẽ không yên bình như vậy.

Vương Uy cười nói:

- Ta đã già rồi, nếu không nhờ Châu Mục đại nhân thương hại, e là sớm không có việc để làm.

Lưu Kỳ tiếp tục cười nói:

- Tướng quân càng già càng dẻo dai, thống lĩnh Phi Hổ Quân chính là quân đội tinh nhuệ nhất trong tinh nhuệ tại Kinh Châu.