Tận Thế Cầu Sinh: Ta Có Thể Thăng Hoa Vạn Vật (Dịch)

Chương 31. Hòm vật tư cấp hai, thuật bội hóa sức mạnh. 1

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đó là một cô gái.

Gầy teo, nho nhỏ.

Rõ ràng mặc đồng phục trung học.

Vậy mà trông lại rộng thùng thình đến vậy.

Cô gái cuộn tròn trong góc cửa kính, ôm đầu gối, cúi gằm mặt, không khóc lóc, không sợ hãi, không vui buồn, tê liệt như một khúc gỗ.

Bỗng nhiên, khúc gỗ động đậy.

Cô gái ngẩng đôi mắt trống rỗng lên, chạm phải ánh mắt của Lục Minh.

Có một khoảnh khắc dừng lại, rồi lại cụp xuống trong giây tiếp theo.

Đồng tử Lục Minh đột nhiên co rút, trong lòng chợt thắt lại, niềm vui khi phát hiện ra cửa hàng quần áo lập tức bị đánh tan bởi thần thái quen thuộc kia.

Hắn xách trực đao, xoay người, như thể chưa từng phát hiện ra nơi này, cứ thế đi ngang qua cửa hàng quần áo.

Khoảnh khắc lướt qua bóng dáng cô gái, cảnh tượng trong hiện thực và ký ức bị phong ấn hoán đổi cho nhau.

Cùng một góc tối tăm, cùng một tư thế ôm gối cuộn tròn, cùng một vẻ trống rỗng tê liệt, điểm khác biệt duy nhất là, bóng dáng đó chính là hắn.

Không tin tưởng bất kỳ ai, không quan tâm đến bất kỳ ai, không gửi gắm hy vọng vào bất kỳ ai, đó chính là hắn của ngày xưa, hắn chưa được cứu rỗi.

Vì vậy hắn quá hiểu đôi mắt đó chứa đựng cảm xúc gì.

Lòng trắc ẩn đang dâng trào, nhưng hắn có thể làm gì đây?

Đây là tận thế, là nơi tuyệt địa cần phải dốc hết sức lực, không từ thủ đoạn mới có thể sống sót.

Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là vị cứu tinh có thể cứu vớt thế giới, dù có mang trong mình vài bug nghịch thiên thì cũng không thể cứu vớt được.

Điều hắn có thể làm là hoàn thành mong muốn của người kia trước khi chết - sống sót.

Chỉ vậy thôi.

Vì vậy, đồng loại gì đó...

Liên quan gì đến hắn?

Chỉ tiếc là cửa hàng quần áo đã gần trong gang tấc.

Thôi được rồi, đồ ăn không dễ tìm, nhưng cửa hàng bán quần áo không phải là khắp nơi đều có sao.

Điều chỉnh tâm trạng, Lục Minh quyết định đến ngã tư đường đã di chuyển kia xem thử, dù sao ngã tư đường trong thành phố đều là khu vực sầm uất nhất của xã hội, biết đâu còn có thể tìm thấy hòm vật tư, ha ha ha...

Hắn tự nở nụ cười, rồi lại tự mình xóa đi nụ cười.

Bóng tối của tóc mái che khuất hai mắt, bước chân đang di chuyển dần dần dừng lại.

Cuối cùng, Lục Minh lại tự giễu cười một tiếng, xoay người đi về.

Quay lại cửa hàng, nhìn thấy hình ảnh "to lớn" và "thời thượng" của mình phản chiếu trên cửa kính, Lục Minh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Để khiến mình trông không giống người xấu, hắn ngồi xổm xuống, nheo mắt cười, ôn hòa nói: "Em gái, em tên là gì vậy? Lớp mấy rồi? Có thể mở cửa ra không, anh muốn vào trong một chút.”

Lời nói vừa dứt, biểu cảm của Lục Minh tuy không thay đổi, nhưng trong lòng thì đang gào thét vô số lần. Trời đất ơi, hắn đang nói mấy cái lời lộn xộn gì vậy? Trực tiếp nói thẳng vào chủ đề không được sao? Cái này làm cứ như lừa bán trẻ em vậy.

Lại còn hỏi “Em gái, em tên là gì” nữa chứ, thực sự không khác gì mấy ông chú biến thái.

Quả nhiên, cô gái trong cửa lại ngẩng đôi mắt trống rỗng kia lên, nhìn hắn chằm chằm một lúc.

Lục Minh toát mồ hôi hột, hơi chột dạ nói: "À không, tôi... à... không phải người xấu,.. tôi chỉ... quần áo... tôi chỉ muốn thay quần áo thôi.”

Nói xong, hắn còn chỉ vào cơ ngực vạm vỡ của mình.

“Em hiểu không?”

Hiểu cái con khỉ!!!

Lục Minh hít sâu một hơi, cảm thấy mình càng nói càng rối.

Thôi được rồi, diệt vong đi, mệt rồi.

Ngay khi hắn chấp nhận thua cuộc, chuẩn bị chuồn đi, cô gái trong cửa đột nhiên đứng dậy, kéo cửa tiệm ra trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Minh.

Đúng vậy, trực tiếp kéo ra.

Từ đầu đến cuối, hắn tưởng cửa hàng đã khóa, căn bản không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.

Cô gái này căn bản không quan tâm mình sống hay chết, cũng không quan tâm người đến ngoài cửa là tốt hay xấu.

Bộ đồng phục rộng thùng thình càng làm nổi bật dáng người nhỏ bé yếu ớt của cô. Thấy Lục Minh không đi vào, cô gái cứ như vậy kéo cửa, đứng một bên yên lặng chờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng xuống chân, giống như một cỗ máy cứng nhắc không có sinh mệnh.

"Cảm ơn."

Sự xấu hổ lập tức tan biến, Lục Minh mang theo mùi hôi thối trên người đi vào.

Khi quay đầu lại, cô gái đã buông tay nắm cửa, trở về góc thuộc về mình.

Không hề lộ ra nửa điểm thay đổi sắc mặt vì mùi trên người hắn, thậm chí còn không thèm nhìn hắn thêm một cái, như thể người đi vào không phải là một tráng hán cao to vạm vỡ, mà là một luồng không khí không màu không mùi.

Lục Minh lặng lẽ xoay người, lặng lẽ lựa chọn quần áo, nhưng trọng tâm lại hoàn toàn không đặt lên chuyện này.

Ánh mắt hắn lướt qua kho quần áo trong cửa hàng, bụi bặm trên tay nắm cửa chất đống, nhưng không hề có dấu vết chạm vào của dấu tay, có thể thấy cô gái này sau khi vào cửa hàng thì hoàn toàn không khám phá khu vực này.

"Giám định."

Khóa chặt không gian sau cánh cửa kho, Lục Minh khởi động Chân lý chi nhãn.

Xoẹt xoẹt xoẹt, từng nhãn mác vật phẩm hiện ra.

Không có sinh vật dị chủng tồn tại, chứng tỏ nơi này an toàn.

Mở cửa kho, bụi bặm rơi xuống theo khe cửa.