Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Những dòng chữ nặng nề này khiến cho Lục Minh không có cách nào rời khỏi mục thông tin cá nhân.
Nó khiến cho hắn phải xem từ đầu xuống dưới.
Thông tin cá nhân: Cựu cư dân của Lam Tinh, người Thành Xuyên Hoa Hạ, năm đầu trung học phổ thông, sinh ra trong nhà vệ sinh nữ của quán bar Thất Hải Linh Điểm, bị mẹ đẻ Tô thị vứt bỏ. Sau đó được nhân viên dọn vệ sinh quán bar phát hiện, thông báo cho ông chủ quán bar, đưa tới viện phúc lợi Thất Hải Hạnh Hưng, đặt tên là Hồng Hồng.
Tại viện phúc lợi biểu hiện ra năng lực học tập và làm việc cực cao, thích yên tĩnh, rất thích đọc sách, không thích giao tiếp với người khác, thường ngồi một mình trong góc thư viện, bởi vậy bị các đứa trẻ khác trong viện phúc lợi xa lánh.
Lúc ba tuổi, được người họ Lưu và Trương thị là công nhân nhận nuôi, đổi tên thành Lưu Nhã, sau đó công trường xảy ra sự cố, hai người Lưu Trương bị liệt suốt đời, không thể nào tiếp tục chăm sóc, nên giao thừa năm đó đã giải trừ quan hệ nhận nuôi, đuổi về viện phúc lợi, thời gian nhận nuôi chưa đến một năm.
Lúc năm tuổi, được Vương thị bởi vì lâu không mang thai mà ly hôn nhận nuôi, đổi tên thành Vương Thiền Quyên, sau đó Vương thị bị cha mẹ ép gả cho người bà con cùng thôn, nhà trai không cho phép mang theo đứa nhỏ, lại giải trừ quan hệ nhận nuôi, đưa về viện phúc lợi, thời gian nhận nuôi chưa đến bảy tháng.
Lúc bảy tuổi, được người họ Triệu nhận nuôi, đổi tên thành Triệu Kiều, sau đó người họ Triệu nửa đêm đánh bài, vô ý bị đột tử, người nhà xử lý xong hậu sự, vì không có quan hệ máu mủ, thân thích không ai nhận nuôi, giải trừ quan hệ nhận nuôi, đưa về viện phúc lợi, thời gian nhận nuôi một năm.
Lúc mười tuổi, được Dương Triệu Quân ở Dương thôn nhận nuôi, đổi tên thành Dương Tuyết, học tiểu học ở Dương thôn, học trung học ở thị trấn, trung học phổ thông học ở Trường Trung Học Số 1 huyện.
Vào lễ trưởng thành biết được nguyên nhân thực sự Dương Triệu Quân nhận nuôi cô, là muốn cô trở thành vợ của Dương Triệu Quân, cũng vào đêm hôm đó đã cưỡng bức cô.
Vào lúc Dương Triệu Quân sắp thực hiện được, Dương Tuyết chạm được đến cái bật lửa ở đầu giường.
Vốn chỉ muốn đốt quần áo Dương Triệu Quân, sau đó tranh thủ thời cơ chạy trốn.
Chưa từng nghĩ đến đêm đó lúc Dương Triệu Quân uống rượu đã bị đổ một chén, dính ướt quần áo, hơn nữa cả người ông ta toàn mùi rượu, sau khi gặp lửa liền lập tức bốc cháy, chớp mắt đã bị thế lửa nuốt chửng.
Dương Tuyết dập lửa không có kết quả, Dương Triệu Quân giãy dụa va chạm vào càng nhiều vật dụng dễ cháy trong phòng.
Thoáng chốc ánh lửa tận trời, thôn dân hết tốc lực lao tới, mà Dương Tuyết sợ hãi thoát khỏi biển lửa xông ra ngoài, trong lúc chạy biết được tin tức Dương Triệu Quân đã chết, tinh thần bị chấn động mãnh liệt, trốn vào bên trong rừng sâu ở phía sau núi Dương thôn, ẩn thân ba tháng sau đó trải qua sự dịch chuyển lớn.
Hiện là người dịch chuyển, người cầu sinh, người công lược Già Lam tận thế lần thứ sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu.
...
Sau khi xem xong những thông tin cá nhân dài dòng này, tâm trạng Lục Minh lại càng thêm trầm trọng.
Sinh ra đã bị vứt bỏ, ở viện phúc lợi bị bắt nạt, trước sau trải qua bốn lần giải trừ nhận nuôi, mỗi lần đều trải qua những thăng trầm giữa có được và mất đi.
Thật vất vả cuối cùng cũng tìm được gia đình, lại vào một khắc trong cuộc sống tràn ngập hi vọng phát hiện mọi thứ đều là giả dối.
Trong mắt người yêu thương mình chôn giấu tư dục.
Thậm chí cuối cùng lộ ra sự dữ tợn đối với mình.
Cô dùng hết toàn lực thầm muốn tự cứu lấy mình, nhưng mà thiên ý trêu ngươi tự tay đốt giết cha nuôi và nơi ở đã sinh sống tám năm.
Trốn tránh ba tháng, làm bạn đều là sự sợ hãi và đau khổ.
Nhìn lại quá khứ, cả đời đều là bi kịch.
Con đường phía trước bị hủy, tương lai một mảnh hỗn độn.
Trong lúc không biết phải làm gì, hoặc là đã trở thành cái xác không hồn, lại gặp phải dịch chuyển.
Đổi lại là bất cứ ai, cũng không chống đỡ được quá khứ thảm thiết như vậy.
Chỉ nói về đau khổ, những gì cô gặp được, Lục Minh không thể nào sánh được.
Nhìn cô gái cao 1m60, thể trọng lại chỉ có 35 kg, cấp độ dự tuyển còn thấp hơn so với binh sĩ sơ cấp.
Lục Minh đại khái biết được trong ba tháng kia thể xác và tinh thần của Dương Tuyết đã bị tổn thương nặng đến mức nào
Con người, một khi bắt đầu thiếu đi khát vọng cầu sinh, tế bào trong thân thể sẽ mất đi sự nhiệt tình.
Một đêm đầu bạc, một ngày xương khô, chính là ví dụ sống.
Thở dài thật sâu, Lục Minh đóng bảng thông tin, đẩy cánh cửa kho hàng ra, đi đến trước cửa tiệm.
Lấy ra một thùng nước tinh khiết, một thùng mì ăn liền đặt ở bên cạnh Dương Tuyết.
Sau đó hắn từ bên trong túi không gian lấy ra từng viên kết tinh đặc hóa, nhẹ giọng nói: "Lúc trước, không biết từ đâu tôi từng nghe được mấy câu nói, cảm thấy rất có đạo lý."
"Trong cuộc sống này, có rất ít điều mà mình có thể lựa chọn."
"Sân khâu mà chúng ta bước lên đều không phải là cái mà chúng ta lựa chọn."
"Diễn xuất cũng không phải là kịch bản mà chúng ta lựa chọn."
"Có người từ nhỏ có được gia đình viên mãn, cha mẹ yêu thương bọn họ, cuộc sống không cần giao tranh."
"Có người từ nhỏ lại ngay cả cha mẹ của mình cũng không biết là ai, còn bị người mình tin cậy nhất phản bội."
Lời này vừa nói ra, Dương Tuyết đang dại ra trống rỗng bỗng chậm rãi nâng mắt.
Phản chiếu ở trong mắt của cô, là gương mặt đẹp trai, nam tính, lại tràn ngập ấm áp dịu dàng.
Trong mắt chứa đầy sự phức tạp, thống khổ, cùng với cảm giác cô độc cực kỳ giống với cô.