Thái Tử Yêu Nghiệt

Chương 85. Mạng Người Rẻ Mạt Nhất

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chứng kiến từng thi thể lạnh cứng bị ném xuống hố lớn như rác rưởi, một hố lớn gần đầy, binh lính liền cầm xẻng lấp đất lại.

Cảnh tượng kinh hoàng này khiến Triệu Nhụy vô cùng chấn động.

Mặc dù nàng ta cũng coi như số phận long đong, khi còn nhỏ phải lang bạt khắp nơi cuối cùng mới đến nương tựa họ hàng xa Triệu Huyền Cơ, bị lợi dụng đưa vào Đông Cung, nhưng Triệu Nhụy vẫn luôn sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua những khổ cực thế này.

Nàng ta có chút không dám tin mà nói: "Mấy nghìn người!? Cứ thế mà chết!?"

"Thế đạo này, mạng người rẻ mạt nhất."

Lý Thần nhìn Triệu Nhụy, nói: "Bản cung giết người, xưa nay chỉ giết kẻ đáng chết, nhưng có những người, cả đời cầm bút lông, cả đời đọc sách thánh hiền, nhưng những người vô tội chết vì bọn họ, lại nhiều như núi như biển."

Triệu Nhụy mím môi, không dám đáp lời.

Nàng ta có thể cảm nhận được cơn giận đang bị Lý Thần kìm nén trong lồng ngực, đây là nhắm vào Triệu Huyền Cơ, cũng là nhắm vào nàng ta.

Không biết là vì lạnh, hay là vì sợ hãi, cơ thể Triệu Nhụy đang run nhẹ.

Đúng lúc này, từ xa có một đội binh lính mặc giáp Vũ Lâm Vệ phi ngựa tới.

Người dẫn đầu, chính là Tô Bình Bắc.

Tô Bình Bắc một đường phi nhanh về phía Lý Thần, đến gần, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống đất tuyết nói: "Mạt tướng Tô Bình Bắc, tham kiến Thái tử điện hạ thiên tuế."

"Ngươi sao biết bản cung ở đây, tin tức cũng nhanh nhạy đấy." Lý Thần nói.

"Trước đó mạt tướng đã phái người đến Đông Cung, được báo rằng điện hạ và Thái tử phi đã xuất cung, sau đó Cẩm Y Vệ đã báo cho mạt tướng biết vị trí của điện hạ."

Tô Bình Bắc cung kính đáp.

Lý Thần gật đầu, không để tâm đến chuyện này lắm, hắn đang ở trong kinh thành, nếu Tô Bình Bắc ngay cả chuyện này cũng không tìm được hắn, thì cũng có thể về hưu sớm rồi.

So với điều đó, hắn quan tâm đến mục đích của Tô Bình Bắc hơn, liền hỏi: "Chuyện của Triệu Kiến Nghiệp đã xử lý xong rồi chứ?"

Ánh mắt Tô Bình Bắc lóe lên vẻ hưng phấn, nói: "Phụ thân tự mình ra tay, lại có lệnh của Thái tử điện hạ, Triệu Kiến Nghiệp không hề phản kháng, hắn và đám tâm phúc tham gia vào hành vi tàn ác này, đều đã bị mạt tướng mang đến đây."

"Rất tốt."

Lý Thần lạnh nhạt nói: "Đem người lên đây."

Tô Bình Bắc đứng dậy vẫy tay, trong hàng ngũ phía sau, liền có binh lính áp giải hơn mười tên tù binh đi lên.

Người dẫn đầu, dáng người cao lớn, dung mạo oai phong, có chút khí chất của người đứng trên cao.

"Quỳ xuống!"

Tô Bình Bắc quát lớn, một cước đá vào khoeo chân Triệu Kiến Nghiệp, Triệu Kiến Nghiệp hừm một tiếng, người khụy xuống, nhưng vẫn cứng đầu không chịu quỳ.

Triệu Kiến Nghiệp lạnh lùng nhìn Lý Thần, cười lạnh nói: "Ta tại sao phải quỳ?"

"Gặp Thái tử không quỳ, là trọng tội!" Tô Bình Bắc quát.

"Haha!"

Triệu Kiến Nghiệp cười lớn một tiếng, nói: "Ta vốn là quân cờ bị bỏ rơi, quỳ hay không quỳ, đều là một chữ chết, vậy ta tại sao còn phải làm theo ý các ngươi?"

Nói xong, Triệu Kiến Nghiệp nhìn chằm chằm Lý Thần, dữ tợn nói: "Thái tử, muốn giết muốn chém cứ việc, ta Triệu Kiến Nghiệp nhíu mày một cái cũng không phải nam tử hán!"

Lý Thần thản nhiên nói: "Kết cục của ngươi đúng là một chữ chết, nhưng ngươi quên rồi, chết có thể chia làm nhiều loại, có loại chết nhanh gọn, một đao là xong, thậm chí không cảm thấy đau, nhưng cũng có loại, sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ngay cả chết cũng trở thành một loại xa xỉ, bị hành hạ đến chết trong đau đớn."

Triệu Kiến Nghiệp nghe vậy liền nổi giận, nghiến răng nói: "Chỉ biết hành hạ người khác thì tính là nam tử hán gì? Có bản lĩnh thì cứ làm thẳng đi!"

Đối với loại người lỗ mãng đầu óc cứng nhắc này, Lý Thần xưa nay lười phí lời.

"Trước tiên nhổ mười móng tay trên hai bàn tay của hắn cho bản cung."